Chương 1453
“Làm sao vậy, đến cả quyền tự do nuôi chó mà con cũng không có?”
Bạc Ngàn Thiên nói: “Con chó bẩn như vậy, trên người có biết bao nhiêu vi khuẩn, nhỡ lây cho con thì sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông yên tâm, bệnh của chó chỉ lây bệnh cho chó, không thể lây cho người, ông nội là người chứ không phải chó nên sẽ không bị bệnh đâu!”
“Con..!” Bạc Ngàn Thiên nghe những lời này liền tức giận.
Vân Giai Kỳ thẻ lưỡi nói thầm một câu: “Con chỉ nói sự thật thôi!”
Nói xong, cô liền trốn sau lưng Bạc Tuấn Phong, cũng không nói chuyện nữa.
Bạc Tuấn Phong nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất.
Xem ra vừa nãy đã tiến hành một cuộc đua giữa người và chó.
Bạc Tuấn Phong cũng nhìn thấy đôi dép lê bị cản hư của Mộ Ngọc My, xoay người nhìn Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ ủy khuất nói: “Nó chạy nhanh quá, găm dép rồi bỏ chạy..”
“Trở về phòng đi”
“Ừm”
Bạc Tuấn Phong nói với Bạc Ngàn Thiên: “Ông nội nghỉ ngơi sớm đi”
Bạc Ngàn Thiên vôi la lên: “Con đi đâu vậy?”
“Trở về phòng”
“Phòng của con ở trên lâu!”
“Ông nội chăm sóc tốt cho bản thân đi, không cần quan tâm tới người khác” Bạc Tuấn Phong nói xong cũng không quay đầu mà kéo tay Vân Giai Kỳ trở về phòng, Ánh mắt Bạc Ngạn Thiên càng ngày càng nặng nề.
Trong phòng.
Vân Giai Kỳ ôm Bối Lạc vào phòng tắm, nói với Bạc Tuấn Phong theo sát đi vào: “Chúng ta tắm cho nó nhé?”
“Ừm?
Hai người cùng nhau tắm cho chó.
Vốn dĩ Vân Giai Kỳ nghĩ con chó nhỏ nghịch ngợm như vậy, nhất định rất khó đối phó. Không nghĩ tới lúc tâm rửa, toàn bộ quá trình con chó nhỏ đều rất ngoan ngoãn, không kêu không nháo.
Ngay cả lúc sấy lông cho nó thì nó cũng quỳ rạp xuống mặt đất không nhúc nhích, mặc cho tay Vân Giai Kỳ chà xát bộ lông của nó rồi sấy lông cho nó.
Có lẽ là rất khát vọng một mái nhà.
Nó dùng hết khả năng biểu hiện thật ngoan ngoãn, mặc dù nó sợ nước, sợ máy sấy nhưng vẫn cố gầng giữ im lặng, đó đều là vì lấy lòng Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ nói thầm với Bạc Tuấn Phong một câu: “Hình như nó có thế nghe hiếu tiếng người thì phải?”
“Tại sao?”
“Lúc nãy nó vừa tới liền chạy loạn khắp nơi, không hề ngoan ngoãn, tôi có nói với nó là nếu em không ngoan thì chị sẽ không cần em nữa, nó lập tức trở nên ngoan ngoãn như vậy”
Bạc Tuấn Phong cong môi, nói với cô: Vân Giai Kỳ thả Bối Lạc ra, Bối Lạc thử đứng dậy, thân thể run rẩy lại väy vẫy cái đuôi, một bên quan sát sắc mặt của Vân Giai Kỳ, thấy cô mặc kệ bản thân thì nó lập tức chạy nhanh vào phòng tắm.
Vân Giai Kỳ cũng đi vào phòng tầm, nhìn thấy Bối Lạc thè lưỡi, vui vẻ nghịch ngợm trên thảm.
“Hộc hộc hộc…”
Bối Lạc vừa chạy vừa thở.
Vân Giai Kỳ ngồi trên thảm cùng chơi đùa với Bối Lạc.
Bối Lạc nhào vào ngực cô, không ngừng liếm liếm mặt cô, Vân Giai Kỳ lắm một bên trốn, một bên bị liếm nhột: “Ha ha hat!”