Chương 1516
Bọn họ là vợ chồng.
Chẳng lẽ Mạn Nhi là.. con gái của cô và Bạc Tiêu Dương?
Vân Giai Kỳ thử dò hỏi: “Có phải mẹ đã quên rất nhiều chuyện hay không..”
Mạn Nhi rưng rưng nước mắt gật đầu: “Mẹ, bây giờ mẹ nhớ lại rồi a?”
Ngã tư đường, Vân Giai Kỳ dẫm chân phanh, xe vội vàng ngừng lại Những ngón tay nằm tay lái của cô run lấy bẩy.
“Cha của con… là ai?”
Đột nhiên Mạn Nhi nhớ đến Bạc Tuấn Phong, trong lòng có nỗi giận dữ và oán hận.
Cha không thương cô bé, cũng không cần cô bé nữa.
Mộ Ngọc My bắt nạt cô bé như thế, nhưng dường như trong nhà họ Bạc to đến vậy lại chẳng có ai bảo vệ được cô bé.
Ngay cả Bạc Tuấn Phong cũng không bảo vệ được cô bé.
Mạn Nhi uất ức đến độ nước mắt rơi lã chã: “Con không cần cha đâu… cha là người xấu, chúng ta đừng quan tâm đến cha có được không?
Vân Giai Kỳ giật mình, nghe Mạn Nhi nghẹn ngào nói: “Cha kết hôn với người phụ nữ xấu xa kia, người phụ nữ xấu xa kia vẫn luôn bắt nạt con, ngược đãi con, mắng con, đánh con… con không muốn ở bên cạnh cha nữa, con ghét cha lắm…”
Cô bé vừa nói vừa đưa tay dụi mắt mãi, sợ Vân Giai Kỳ nhìn thấy nước mất của mình, nhưng cảng dụi thì đôi mất lại càng hồng.
Người phụ nữ xấu xa?
Mộ Ngọc My.
Cha trong miệng Mạn Nhi là chỉ Bạc Tuấn Phong ư?
Mà Mạn Nhi vẫn luôn gọi cô là mẹ, chẳng lẽ đứa bé này là con gái của cô và Bạc Tuấn Phong?
“Bíp”
Tiếng còi phía sau lập tức đánh thức cô.
Đèn xanh đã sáng, Vân Giai Kỳ dẫm chân ga, thao tác tay lái Cảnh đường phố trước mắt có phần quen thuộc.
Thậm chí cô còn có thể nhận biết được giao lộ nào quẹo phải, giao lộ nào đi thẳng thì có thể đi đến bệnh viện.
Tuy trí nhớ của cô đã bị suy giảm, nhưng có lẽ vì vẫn luôn duy trì thói quen lái xe, nên kỹ năng lái xe và khả năng nhớ đường đã gần như ăn sâu bén rễ vào người cô, tạo thành phản xạ có điều kiện.
Đột nhiên phía sau có ánh đèn xe nhoáng lên, Vân Giai Kỳ bị chói mắt, trong giây lát tầm nhìn xuất hiện điểm mù, không thấy rõ được đường phía trước nữa.
Cô giảm tốc độ lại theo bản năng.
“Rầm” một tiếng, không ngờ chiếc xe bám gót đẳng sau lại lập tức đâm vào.
Mạn Nhi kinh hãi kêu lên, sợ tới mức cứng đờ cả người Vân Giai Kỳ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, trông thấy chiếc xe phía sau vẫn luôn bám sát theo, không ngừng dùng đầu xe đâm cô.
Cô lập tức đổi hướng, lái xe sang một làn khác, mà xe đẳng sau cũng lập tức đối làn theo, vọt lên, lại nghe thấy tiếng “tầm, đâu xe đó đụng mạnh phải xe của Vân Giai Kỳ.