HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



‘Vân Ngọc Hân bị cái bạt tai này đánh ngã ra ghế.

Lực đánh của Tống Giai Kỳ rất mạnh, Vân N Hân thậm chí còn nghĩ rằng màng nhĩ của cô ta bị thủng luôn Lâm Tĩnh Anh nhìn thấy cảnh này vô cùng phẫn nộ trách cứ: “Tống Giai Kỳ, cô làm cái quái gì thế?”
Vân Lập Tân cũng tức giận chửi một câu, nắm chặt tay của cô: “Mày điên rồi có phải không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Giai Kỳ tát Lâm Tĩnh Anh.

Lần đầu tiên là ở trong nhà họ Vân.

Lần thứ hai, chính là hôm nay.

Tống Giai Kỳ mạnh mẽ quay người lại, nhìn Vân Lập Tân cười lạnh một tiếng: “Vân Lập Tân, ông cũng thiếu một cái tát phải không?”
Vân Lập Tân nghe vậy cứng đờ người ra, rất lâu sau mới định thần lại, vô cùng tức giận mở miệng mảng chửi: “Mày dám tát tao sao?”
Tống Giai Kỳ lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt dừng lại trên cánh tay trái đang bị Vân Lập Tân giữ chặt, từng chữ từng chữ thốt ra: “Buông tay!”
“Mày còn dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tao, trong mắt mày bây giờ không.


“Chát!” Tống Giai Kỳ dùng tay phải cho ông ta một bạt tai.

Vân Lập Tân mất cảnh giác, bị cái tát ấy làm cho lảo đảo.

Người đàn ông trước nay đều phong độ ngời ngời, không nghĩ tới Tống Giai Kỳ đột nhiên thật sự dám cho ông ta một cái bạt tai!
Ông ta thẹn quá hóa giận, hùng hùng hổ hổ xông tới Tống Giai Kỳ: “Con mẹ nó! Con nhóc thối tha này!”
Tống Giai Kỳ vung cái túi xách trên tay đập vào người ông ta, giọng nói đột ngột tăng cao: “Ông nói ai là con nhóc thối tha?”
Nhân viên giám sát ở phòng bên cạnh nghe thấy vậy lập tức chạy lại, vội vàng tách hai người ra.

Vân Lập Tân vô cùng tức giận: “Mày! Mày hỏi tao nói ai là con nhóc thối tha à? Mày chính là con nhóc thối tha đấy!”
“Tôi là con nhóc thối tha, vậy ông và Lâm Tĩnh Anh chính là tiện nhân! Là tiện nhân hạ đảng nhất!” Tống Giai Kỳ của hiện tại không hề mất đi lý trí.

Mạn Nhi tới bây giờ vẫn không biết tung tích thế nào, cô vừa bước vào cửa thì nghe thấy ba người bọn họ bàn luận về con gái của cô.


Ba cái miệng ấy phối hợp vô cùng nhịp nhàng, mọi tội lỗi gì cũng đều đổ hết lên đầu Vân Mạn Nhi.

Bọn họ quá độc địa!
Tống Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc Hân, lạnh lẽo cất lời: “Vân Ngọc Hân, tôi nói cho cô biết, nếu như Vân Mạn Nhi bị tổn hại đến một cọng tóc nào, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Nếu như con bé có bất kỳ tổn hại nào, tôi Tống Giai Kỳ thề sẽ bắt cả Vân Liên chết cùng!”
“Mày cũng to mồm thật đấy!” Tô Vân Lập phẫn nộ nói: “Ai thay mặt cho mày, còn dám nghĩ làm cho Vân Liên chết cùng?”
Vân Ngọc Hân lập tức đứng dậy, ôm lấy mặt ấm ức nói: “Tống Giai Kỳ, không phải như cô nghĩ… Tôi… Tôi thật sự không.

làm cái gì cả.

.


“Cô ít giở trò giấu đầu lòi đuôi với tôi đi! Hành động, lời nói dối trá của cô đem đi lừa người khác thì được, cô nghĩ cô lừa được tôi sao? Cô nói là Mạn Nhi tùy tiện, mở cửa xe nhảy xuống, mới thành ra thế này, rốt cuộc là chuyện gì, cô thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều dễ lừa như thế sao?”
‘Vân Ngọc Hân bật khóc: *Ý của cô là tôi hại Vũ Minh và Mạn Nhi sao? Tống Giai Kỳ! Tôi là một minh tinh, là nhân vật của công chúng, là vợ chưa cưới của anh Bạc Tuấn Phong, tôi làm sao có thể hại hai đứa chứ? Làm như vậy có gì tốt với tôi đâu?”
Tống Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Bây giờ không phải đang quay phim, cô diễn trước mặt tôi ít thôi!”
Vân Ngọc Hân tiếp lời: “Vậy Vũ Minh đâu? Nó là cốt nhục tôi sinh ra, hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ nào, tôi vì hại con của cô mà ngay cả mạng của con tôi cũng không màng hay sao?”
Cô ta trừng trừng nhìn Tống Giai Kỳ, đôi môi run lập cập.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi