“Lai Ân!” Bạc Vũ Minh lớn giọng gọi tên nó.
Con sư tử lớn từ từ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên cây, miệng hơi há, sau đó lại ngồi xuống đất.
Mạn Nhi hơi căng thẳng, nói: “Anh ơi? Lai Ân là ai vậy?”
“Là nó đó, nó là Lai Ân” Trên khuôn mặt vẫn luôn trầm tĩnh của Bạc Vũ Minh bỗng hiện lên chút ngạc nhiên.
Khi cậu bé mới hai tuổi, Bạc Tuấn Phong đã ôm một con sư tử con về, mà con sư tử con kia là con non bị sư tử đầu đàn trục xuất khỏi bầy.
Khi ấy trong đàn sư tử kia, sư tử vương mới đánh bại sư tử.
vương cũ, cắn sạch toàn bộ sư tử con trong đàn, từng con từng con một.
Mà lúc ấy nó là sư tử con cuối cùng còn may mắn sống sót trong đàn.
Bạc Vũ Minh đặt tên cho nó là Lai Ân.
Khi cậu bé bốn tuổi, Lai Ân lại được đưa về đàn sư tử.
Bạc Tuấn Phong nói, đợi đến lúc sinh nhật năm tuổi của cậu bé sẽ dẫn cậu bé đi thăm Lai Ân.
Nhưng cậu bé không ngờ rằng, Lai Ân vậy mà quay về đàn rồi trở thành sư tử vương.
Chắc chắn cậu bé sẽ không nhận nhầm.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, sao lại có thể nhận nhầm được?
Thế nhưng Lai Ân thì sao? Có phải đã quên cậu bé rồi không.
Cậu bé đã chia cách với Lai Ân tận một năm, Lai Ân còn có thể nhận ra cậu bé không?
Bạc Vũ Minh thử kêu một tiếng thăm dò: “Lai Ân? Mày còn nhớ tao không?”
Lai Ân đột nhiên đứng lên nhìn chằm chäm vào cậu bé, đầu tiên là lượn quanh gốc cây một vòng, sau đó bỗng bổ nhào về phía trước, hai móng vuốt cào cào lên vỏ cây, hiển nhiên là hơi kích động.
Ba con sư tử cái thấy thế thì cũng muốn đi tới.
Lai Ân bỗng quay lại gầm với mấy con sư tử cái kia, ba con sư tử đó bị gầm lui mấy bước, lập tức ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, không dám tới gần.
Bạc Vũ Minh lập tức nhận ra Lai Ân đang bảo vệ cậu bé.
Nó vẫn còn nhớ mình!
Bạc Vũ Minh cảm động nhấp môi, vành mắt hơi đỏ lên.
Cậu bé không ngờ rằng đã cách xa nhau lâu vậy rồi mà Lai Ân vẫn còn nhớ cậu bé.
Bạc Vũ Minh nói với Mạn Nhi: “Tên nó là Lai Ân, là bạn của anh”
“Bạn ư?” Mạn Nhi hơi hé miệng, không dám tin vào mắt mình: “Sao… sao anh lại là bạn với nó được?”
“Mạn Nhi, đừng sợ, bọn anh lớn lên cùng nhau, nó sẽ không làm anh bị thương” Bạc Vũ Minh nói, định nhảy xuống khỏi cây.
Mạn Nhi căng thẳng túm lấy áo cậu bé, lo lắng nói: “Nó của anh thật ư? Nhưng nó là sư tử đó, nó sẽ ăn thịt người!”
*Ừ, nó ăn thịt người, nhưng nó sẽ không ăn anh”
Bạc Vũ Minh nhẹ nhàng vuốt lên trán cô bé rồi nói: “Em yên tâm, anh không sao đâu”
“Anh ơi, em sợ lắm…”
Động vật không giống người, nhất là mấy loại thú dữ như thế này.
Mặc dù Mạn Nhi còn nhỏ, nhưng cô bé cũng biết thú dữ rất khó.
để thuần hóa thành vật nuôi trong nhà, lỡ may con sư vương kia làm Vũ Minh bị thương thì phải làm sao đây?
“Đừng lo”
Bạc Vũ Minh an ủi cô bé mấy câu, sau đó nhảy xuống khỏi cây.
Mạn Nhi hét lớn một tiếng, run rẩy che mắt lại, dường như đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh Bạc Vũ Minh bị con sư tử oai phong lẫm liệt này cản vào cổ.
Nhưng đã qua lâu lắm rồi, dưới cây vẫn im lặng không thôi.