HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Chiếc vòng tay, có thể nhìn ra, nó không đến từ bất kỳ nhấn hiệu nào cả, mà là được làm bằng tay.

Lúc đầy, cậu ta cẩn thận nhớ lại chiếc xe lúc đó, tốc độ cực nhanh, cua nhanh, kỹ thuật xe hơn người, đường núi dốc như vậy, vậy mà tay đua thần bí kia lại có thể trong khoảng một phút đồng hồ, bỏ cậu ta lại phía sau như vậy.

Cậu ta cho rằng, tay đua đó là đàn ông.

Nhưng cánh tay nhô ra từ trong cửa xe, mảnh mai, làn da trắng nõn mềm mại, không giống tay của đàn ông chút nào cả.

Trừ khi…
Là cô ta sao?
Bạc Tiêu Dương không dám tin, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt này, vậy mà lại là tay đua Porsche chưa từng được đào tạo chuyện nghiệp chiến thắng cậu ta.

“Nói, rốt cuộc cô là ai?”
“Anh”
Bạc Thúy Quỳnh thấy Bạc Tiêu Dương không hề nghe cô ta nói, tức giận nói: “Cô ta chính là Vân Giai Kỳ, rốt cuộc anh có nghe em nói không?”
“Vân Giai Kỳ?” Bạc Tiêu Dương nói lại cái tên này, lập tức hồi thần lại.

Vân Giai Kỳ.

‘Vân Giai Kỳ đã chết trong tai nạn xe năm năm trước sao?

Sao lại là cô ta?
Nhân lúc cậu ta xuất thần, Vân Giai Kỳ thoát khỏi sự khống chế của Bạc Tiêu Dương, cong môi: “Cậu ba, xin cậu tự trọng”
Cô nhìn về phía Bạc Thúy Quỳnh, cười lạnh một tiếng: “Bạc Thúy.

Quỳnh, tôi đập xe của cô, nhưng cô đừng có ăn nói lung tung.

Là cô bảo tôi đập, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đập xe cô”
“Tôi bảo cô đập xe thì cô liền đập sao? Tôi bảo cô đi chết cô có đi chết không?”
Bạc Thúy Quỳnh kích động nói: “Vân Giai Kỳ, cô chết rồi mới tốt.

Năm năm trước, cô nên chết trong trận tai nạn xe đó.

Cô chết cũng đã chết rồi, sao còn phải quay lại chứ? Có phải cô quay lại là nhắm vào anh Tuấn Phong đúng không?”
“Bạc Thúy Quỳnh, nếu như cậu ba cũng ở đây, không bằng, cô hỏi thử người anh trai này của cô, xem tiền đền chiếc xe này của cô, hay là tiền sửa con xe này của tôi đắt hơn”
Nói xong, Vân Giai Kỳ cũng không nhìn bọn họ nữa, quay người lên xe.

Xe của Bạc Tiêu Dương chặn ở trước xe.

Bảo vệ nghe thấy tin lập tức đi về phía Bạc Tiêu Dương.

Lúc trước, Bạc Tiêu Dương nhận được điện thoại, nói là xe của Bạc Thúy Quỳnh bị người ta đập, cậu ta chạy đến đây, không ngờ, chuyện lại không đơn giản như cậu ta tưởng tượng.


Cậu ta nhìn xe của Vân Giai Kỳ, đột nhiên ném chìa khóa xe cho bảo vệ: “Lái xe của tôi đi”
Bảo vệ ngẩn ra, nhưng không dám hỏi, run rẩy nhận lấy chìa khóa, cẩn thận lái xe của Bạc Tiêu Dương đi.

Bạc Thúy Quỳnh nhìn thấy Bạc Tiêu Dương vậy mà lại nhường đường cho Vân Giai Kỳ, không cam tâm nói: “Anh, sao anh lại để cô ta đi?”
Bạc Tiêu Dương mảng cô ta: “Câm miện: Bạc Thúy Quỳnh bị mảng không dám nói gì.

Con xe Maybach đạp ga, phóng đi.

Bạc Thúy Quỳnh nhìn con xe Maybach phóng đi, tức giận nằm chặt tay, toàn thân phát run.

Cô ta cho rằng Bạc Tiêu Dương sẽ làm chủ cho cô ta, không ngờ lại để cho người ta đi như vậy.

“Anh, người ta bắt nạt em, anh không thay em làm chủ, còn thả người đi”
Bạc Tiêu Dương quay người, trừng cô ta: “Nếu không em muốn làm thế nào?”
“Em…”
Bạc Tiêu Dương nói: “Em có biết con xe của cô ta là xe gì không?”
Bạc Thúy Quỳnh không vui nói: “Không phải chỉ là một con xe cũ thôi sao?”
“Đó chính là Maybach Zeppelin phiên bản giới hạn đấy”
Bạc Tiêu Dương nói từng chữ một: “Xe giới hạn, chỉ chỉ phí sửa đầu xe thôi, cũng đủ để mua con xe Maserari này của em rồi”
Bạc Thúy Quỳnh hoàn toàn ngẩn ra.

Chỉ phí sửa chữa con xe đó đắt như vậy sao?
Cô ta không tin.

Quỷ nghèo khô Vân Giai Kỳ kia, lúc đầu cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Vân, không có gì cả, sao có thể mua được con xe giới hạn đắt như vậy chứ?
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô gái này, e rằng lai lịch không đơn giản đâu”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi