Bạc Ngạn Thiên đâu thể nghĩ tới, nhà họ Bạc còn cất giấu một cô bé như vậy, không khỏi tới gần một chút, chỉ vào Mạn Nhi hỏi: “Cô bé này là ai”
Vân Giai Kỳ che chở Mạn Nhi thật chặt, lườm ông ta: “Con bé là ai, không liên quan tới ông!”
Bạc Ngạn Thiên bị giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc của Vân Giai Kỳ làm cho mặt đỏ lên.
Phía sau, Vân Ngọc Hân lập tức đố Bạc Ngạn Thiên, nói với Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, trong chuyện này nhất định là có hiểu lâm gì đó! Mạn Nhi là con gái của cô và cậu chủ Tống, anh Tuấn Phong vô duyên vô cớ đưa con bé đi làm gì?”
“Con gái?”
Bạc Ngạn Thiên quay đầu nhìn về phía Vân Ngọc Hân: “Cháu nói rằng con bé là.
Không đợi Vân Ngọc Hân mở miệng, Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Con gái riêng thì con gái riêng, cần gì phải nói lời hoa mỹ, còn cần cho cô ta mặt mũi à?”
Vân Giai Kỳ cười khẩy một tiếng: “Xem ra nhà họ Vân bị đập còn chưa đủ, sao thế, bà Vân, bà còn muốn tôi đập nhà họ Bạc nữa à?”
Bạc Ngạn Thiên không nghĩ tới cô lại cuồng vọng như thế, tức giận không nhẹ: “Cô dám?”
“Ông xem tôi có dám hay không?”
Vân Giai Kỳ nhìn bốn phía: “Người nào dám nói nửa chữ ‘con gái riêng, hôm nay cho dù là nhà họ Bạc, tôi cũng đập!”
Tuy cô biết, ở trong mắt nhà họ Bạc cô giống như một con kiến, nhưng cho dù cá chết lưới rách, cô cũng không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Mạn Nhi!
Một câu ít ỏi, nhưng ẩn chứa khí thế khiến người ta sợ hãi Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm như vậy, bỗng nhiên Bạc Vũ Minh đi tới bên cạnh Bạc Tuấn Phong, nhìn Vân Giai Kỳ đang ôm Mạn Nhi, đôi mắt cậu bé lập tức kinh hãi.
Là cô…
Mẹ Mạn Nhi.
Người này, là người phụ nữ được cha vẽ lên trên bức tranh.
Bạc Vũ Minh há miệng thở dốc, gọi một tiếng theo bản năng: “Mẹ.
.
”
Cậu bé mới gọi chữ này ra, lập tức che kín miệng lại.
Kịp phản ứng, cậu bé cũng có chút kinh ngạc, vậy mà vô thức gọi người phụ nữ này là “mẹ” rồi ‘Vân Giai Kỳ nghe thấy giọng cậu bé, thân thể cứng đờ, xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh, lông mày nhíu lại, chỉ trong nháy mắt giống như mất đi toàn bộ sức lực.
Vũ Minh…
“Mẹ ở đây, mẹ ở đây…”
‘Vân Ngọc Hân kịp phản ứng trước tiên, cô ta cho rằng Bạc Vũ Minh gọi cô ta, lập tức đi tới bên cạnh cậu bé, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.
“Vũ Minh bị sợ hãi đúng không? Vũ Minh đừng sợ, mẹ ở đây, đừng sợ.
.
”
Cô ta ôm Vũ Minh, ánh mắt giao tiếp với Vân Giai Kỳ.
Ở góc độ mọi người không nhìn thấy, Vân Ngọc Hân lạnh lùng nhướng mày, giống như đang khiêu khích.
Cho dù thế nào, bây giờ cô ta mới là mẹ danh chính ngôn thuận của Vũ Minh!
Trái tìm của Vân Giai Kỳ giống như bị đâm mạnh một cái Mới vừa rồi Tiếng “mẹ” kia của cậu bé, là gọi Vân Ngọc Hân sao?
Xem ra, là cô tự mình đa tình Nghĩ tới cũng phải.
Đứa nhỏ này không có quan hệ huyết thống với cô, cho dù cô mang thai cậu bé, dốc lòng che chở mười tháng.
Nhưng ở góc độ của cô, cô chỉ thấy Vân Ngọc.
Hân ôm Bạc Vũ Minh, đứng ở bên cạnh Bạc Tuấn Phong, giống như bọn họ mới là người một nhà yêu thương lẫn nhau.
Trong lúc này, cho dù cô luyện mãi thành thép, nhưng vấn giống như bị ngàn con dao đâm mạnh.
“Mẹ…” Mạn Nhi nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, rất xin lỗi.
.
” Lần sau con sẽ không chạy loạn nữa.
Mạn Nhi ngoan, mẹ đưa con về nhà”
Sau khi Vân Giai Kỳ nói xong, bảo vệ Mạn Nhi ở trong ngực, bước nhanh rời đi ‘Vân Ngọc Hân đắc ý nhìn cô rời đi, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có cơn gió mát thổi qua Bạc Tuấn Phong lập tức sải bước đuổi theo cô.
‘Vân Ngọc Hân kinh hãi kêu lên: “Anh Tuấn Phong.
”
Trong màn mưa, Vân Giai Kỳ che chở Mạn Nhị, đi tới bên cạnh xe.
Tống Hạo Hiên đứng ở cửa xe, anh ta đón lấy Mạn Nhi, ôm cô bé ngồi vào ghế trẻ em, đóng cửa xe, thì thấy sắc mặt Vân Giai Kỳ không được tốt.
Anh ta đang định hỏi gì đó, thì thấy Bạc Tuấn Phong đang chạy nhanh theo Vân Giai Kỳ, nhất thời kịp phản ứng, mới vừa rồi cô vào nhà họ Bạc đã xảy ra chuyện gì, vì thế anh ta vươn tay ôm Vân Giai Kỳ vào lòng,