Bỗng nhiên anh đứng dậy, đi ra cổng Bạc Tuấn Phong mới rời đi, trong phòng họp lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Trong vô số tiếng bàn tán, Tống Hạo Hiên đứng dậy cũng muốn đuổi theo, nhưng Tần Khải Trạch lại tiến lên một bước, chặn anh ta lại.
“Anh Tống, dừng lại”
“Tránh ra”
“Cô Vân nói muốn nói chuyện với anh Bạc, anh Tống đừng nên tham dự vào thì hơn!”
Lông mày Tống Hạo Hiên nhíu chặt, nắm chặt thành quyền “Đinh” một tiếng.
Cửa thang máy mở ra.
‘Vân Giai Kỳ tiến vào thang máy, cô ấn tầng một, rồi đóng thang máy.
Bạc Tuấn Phong cũng đi theo vào trong thang máy.
Vân Giai Kỳ nhìn chăm chăm màn hình không ngừng giảm số tầng đi xuống, lạnh nhạt nói: “Đây là thủ đoạn của anh à?”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô.
‘Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng “Thiên Ngạo không tiếc khua chiêng gióng trống thu mua mỗi tài sản lớn trên danh nghĩa của nhà họ Tống, từ góc độ buôn bán mà suy tính, đầu tư cao nhưng hồi báo nhỏ, đây không phải tác phong trước sau như một của Thiên Ngạo.
Nhưng nếu dựa vào góc độ tư nhân mà xem xét, cho dù trả giá đắt cỡ nào, một kích khiến nhà họ Tống bị thương nặng, xuất phát từ mục đích trả thù, khiến nhà họ Tống nguyên khí đại thương, còn có thể xem như là một loại thủ đoạn hay”
“Đinh” một tiếng, thang máy đến tầng một.
Vân Giai Kỳ đi ra khỏi thang máy, quay đầu lại, thì thấy Bạc Tuấn Phong đứng trong thang máy, đôi mắt âm trầm nhìn về phía người cô.
Bạc Tuấn Phong nói: “Cho nên, em muốn nói d?
Cô nói: “Tôi không cho phép anh động vào nhà họ Tống” Sau khi nói xong, cô đi tới cửa.
Bạc Tuấn Phong mới đi tới bên cạnh cô, Vân Giai Kỳ lại giơ tay lên.
Trên tay cô, có cầm một chiếc nhẫn kim cương.
Tâm mắt Bạc Tuấn Phong đột nhiên dừng hình ảnh ‘Vân Giai Kỳ xoay người nhìn anh một cái: “Còn nhận ra chiếc nhẫn này không?”
Lúc trước anh đeo chiếc nhẫn này trên ngón áp út của cô, cầu hôn với cô.
“Bạc Tuấn Phong, anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì.
Anh chỉ muốn lợi dụng thu mua tập đoàn nhà họ Tống, lấy chuyện này đạt tới mục đích ức hiếp tôi, không phải sao?”
Gương mặt tuấn tú của Bạc Tuấn Phong hơi nghiêng đi, nhưng im miệng không nói.
Anh thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng cô chán ghét anh không nói câu nào!
‘Vân Giai Kỳ ném mạnh cái nhẫn vào trong suối phun.
Đồng tử của Bạc Tuấn Phong như mất tiêu cự, một giây sau, Vân Giai Kỳ nắm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh anh tới trước mặt mình.
“Bạc Tuấn Phong, tôi cảnh cáo anh, anh từ bỏ ý nghĩ này đi! Nếu anh muốn nhằm vào nhà họ.
Tống, vậy thì mời anh nhằm vào tới cùng! Anh muốn thu mua tập đoàn nhà họ Tống, vậy thì thu mua thử xem! Anh có bản lĩnh thu mua, đừng nên đến cuối cùng không giải quyết được gì, còn khiến tôi khinh thường anh!”
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, môi mỏng hơi giật giật, nhưng bật ra mấy chữ vô cùng lạnh lẽo: “Em nghĩ rằng anh không dám sao?”
“Sao anh có thể không dám?”
Vân Giai Kỳ bị những lời này của anh chọc cười: “Anh là Bạc Tuấn Phong! Anh luôn có thủ đoạn khiến tôi hận anh”
Ánh mắt cô sắc bén, chỉ khiến người ta có cảm giác như chim ưng sắc bén.
“Anh hỏi tôi có thể bảo vệ Tống Hạo Hiên bao lâu, có thể bảo vệ nhà họ Tống bao lâu à? Vậy anh không ngại thử xem, anh xem có thể chiếm được không? Tôi không đấu lại được nhà họ Bạc, nhưng cho dù trả giá lớn cỡ nào, cho dù muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không để anh động vào nhà họ Tống!”
Sau khi Vân Giai Kỳ nói xong, thì buông lỏng cà vạt của anh ra, xoay người đi vào tập đoàn nhà họ Tống.