HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cô nhìn Vân Giai Kỳ, lạnh lùng nói: “Đây là do cô gieo gió gặt bão.”
Bây giờ, Vân Giai Kỳ ở nhà họ Bạc, Bạc Ngạn Thiên đang ở đây.

Để xem cô ta định làm trò gì trước mặt Bạc Ngạn Thiên đây, cô sẽ vạch trần tội danh chứa chấp tranh giả của Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ biết răng Vân Ngọc Hân sẽ không bỏ qua cơ hội để làm xấu mặt cô, nhưng cô lại không để cho cô ta có thể làm thế.

Nếu Vân Ngọc Hân đã nghi ngờ thì cứ để cô ta nghi ngờ thôi, một lúc sau cảnh sát đã tiến đến.

Cảnh sát tiến đến quấy rầy đến Bạc Ngạn Thiên.


Nghe nói có mấy cảnh sát tiến đến, ông Bạc đi xuống phòng, nhìn thấy mấy cảnh sát đang nghiên cứu trước bức tranh.

Vân Giai Kỳ đứng một bên, lạnh lùng đánh giá bọn họ.

Vân Ngọc Hân vừa thấy Bạc Ngạn Thiên xuất hiện, lập tức gọi một tiếng: “Ông nội.”
“Ngọc Hân lại đây”
Vẻ mặt Bạc Ngạn Thiên vui vẻ, nhưng vừa liếc mắt nhìn Vân Giai Kỳ thì đôi mắt trở nên sắc lạnh.

Ông đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ, tránh cứ cô: “Con còn chưa đứng lên được, còn chạy đến đây làm gì chứ?”
“Con lo cho cơ thể của ông nội, cũng sợ một mình ông nội ở nhà không có ai làm bạn nên muốn đến đây chơi với ông nội.”
“Ừ, chỉ có Ngọc Hân lo cho ông thôi.”
Bạc Ngạn Thiên khế võ tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang phía bên cạnh rồi nói mỉa: “Nếu Ngọc Hân có thể đến nhà họ Bạc ở, trong lòng ông nội mới yên tâm được, tốt hơn hẳn so với người mà ông nội chường mắt kia”

Vân Giai Kỳ xem như không nghe thấy gì.

Ông nội cũng tự cảm thấy mất mặt, nhìn cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Sao lại có nhiều cảnh sát đến đây vậy?”
Cảnh sát xoay người nhìn ông Bạc, cung kính nói: “Chào ông Bạc”
“Chúng tôi vừa nhận được điện thoại của cô Vân Ngọc Hân, nói rằng có người làm tranh giả nên đến đây điều tra”
“Làm tranh giả sao?”
Bạc ngạn Thiên tức giận nói: “Ai mà có lá gan lớn như vậy?”
Bạc Ngạn Thiên cũng có một ít tranh chữ, chảng lẽ ông lại giữ những bức tranh giả sao?
Cảnh sát giải thích: “Cô Ngọc Hân nói, có người làm giả tranh của Jessica, nói là cô gái này…”
Cảnh sát nhìn về phía Vân Giai Kỳ.

Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nhìn Vân Giai Kỳ, hừ lạnh” “Thật xấu hổ”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông Bạc, lời này của ông nói hơi sớm rồi đấy.

Dám nói tranh của tôi là tranh giả khi còn chưa có bằng chứng, liệu có bất công quá rồi không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi