HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Ngọc Hân nhìn thoáng qua bữa tối Vân Giai Kỳ làm, thản nhiên nói: “Anh ăn thế này thôi thì có no không? Đồ ăn ở nhà ăn phong phú như vậy, sao anh không ra ăn giữ gìn sức khỏe?”
Cô liếc nhìn một cái, Vân Giai Kỳ đúng là làm thức ăn phụ cơm, cô bật cười: “Đây là gì thế, cám heo sao?”
Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Vân Ngọc Hân, sao cô lại không có kiến thức như vậy? Đến cả đồ ăn cho người hay đồ ăn cho heo cô cũng không phân biệt được hay sao?”
Bạc Tuấn Phong không đổi sắc nói: Vân Giai Kỳ đang chê Vân Ngọc Hân không biết làm gì cả.

Vân Ngọc Hân che tay cười: “Vậy sao, chuyện là như vậy sao? Tôi không nhận ra đấy, dù sao từ trước đến nay tôi cũng không làm gì cả.

Nhưng mà tôi nghe nói những ngũ cốc, hoa màu này trước kia chỉ để cho kẻ dưới ăn thôi, khi đó người nghèo không được ăn gạo trắng nên mới ăn đống hoa màu này”
Vân Giai Kỳ mỉa mai, nói: “Đã thời đại nào rồi mà còn nói rằng người ăn cơm trắng mới là người bề trên chứ?”
Vân Ngọc Hân nói: “Tôi không có ý này…”
Vân Giai Kỳ nói với Bạc Tuấn Phong: “Anh đã nghe thấy chưa, mọi người đang bảo anh đi ăn cơm trắng của người giàu có đi, đừng có ngồi đây ăn hoa màu của người nghèo nữa”
Bạc Tuấn Phong yên lặng bưng bát.

Vân Ngọc Hân nóng nảy: “Anh Tuấn Phong… Sao anh lại ngồi ăn trong phòng bếp chứ, còn ra cái gì nữa.


Như thế này không phải sẽ làm cho người nhà họ Bạc chê cười sao?”
“Cô về đi” Bạc Tuấn Khanh luôn kiệm lời, nhưng nghe giọng điệu có vẻ mất kiên nhãn rồi.

Vân Ngọc Hân tức giận quay lại nhà ăn.

Bạc Ngạn Thiên chỉ thấy một mình cô trở về, ngạc nhiên hỏi: “Tuấn Phong đang ở đâu”
“Anh ấy ăn cùng với Vân Giai Kỳ ở trong phòng bếp.” Vân Ngọc Hân rầu rĩ không vui.

Bạc Ngạn Thiên nhíu mày: “Vớ vẩn”“
“Quên đi, kệ anh ta, đừng có quan tâm anh ta nữa”
Bạc Ngạn Thiên bảo mọi người: “Đụng đũa đi mọi người, đừng ngồi đấy nữa”
Bạc Ngạn Thiên cầm đũa, những người khác mới cầm đũa theo.

Tại phòng ăn, Vân Giai Kỳ đang yên lặng ăn cơm, Bạc Tuấn Phong cũng yên lặng ăn cơm.

Đầu bếp và bảo mẫu đứng ở một bên, Vân Giai Kỳ đã ngồi rồi, bọn họ cũng không dám ngồi xuống ăn.


Vân Giai Kỳ ngẩng đầu, thấy bọn họ đều đứng ở bên cạnh mới nhớ tới cũng đã đến giờ cơm của bọn họ, vì thế nói: “Mọi người cũng ngồi xuống ăn cơm đi”
“Chuyện này… không thích hợp đâu nhỉ”
Nếu chỉ có mình Vân Giai Kỳ cũng thôi đi, nhưng bây giờ Bạc Tuấn Phong cũng ngồi ở đây.

Nhà họ Bạc có tôn ti trật tự rõ ràng, bọn họ không dám vượt quá bổn phận.

“Ngồi đi” Vân Giai Kỳ thấy bọn họ thất thần, không nói gì cả: “Quy củ nhà họ Bạc nhiều đến vậy cơ à? Đều là người cả còn định phân ra ba loại, bảy loại hay sao? Ở chỗ tôi không phân biệt người nào cả, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”
Bọn họ nghe xong, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong yên lặng ăn cơm, cũng không tỏ thái độ gì cả.

Lúc này bọn họ mới cẩn thận bê đĩa thức ăn tới, thử ngồi xuống cũng không thấy Bạc Tuấn Phong nói gì cả mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cô Vân Giai Kỳ, cô nếm thử tay nghề của tôi đi”
“Đúng vậy, đây là đồ ăn đầu bếp Mạnh làm, vô cùng ngon đấy”
Tuy nói rằng người hầu và đầu bếp không được ăn chung bàn với chủ, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn và chất lượng món ăn cũng giống như nhau.

Đều từ tay đầu bếp mà ra, đương nhiên tiêu chuẩn sẽ giống nhau rồi.

Nhưng mà, người trên bàn ăn thì ăn uống tao nhã, ăn giống như cuộc sống của bọn họ vậy, còn mọi người ăn vì đói bụng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi