HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Trông thấy đứa cháu nội ngoan ngoãn của mình cũng bảo vệ Vân Giai Kỳ, Mộng Yến Mi tức lắm mà không làm gì được.

Không biết những người này bị làm sao mà hết người này đến người kia đều nói đỡ cho.

Vân Giai Kỳ, còn bà lại bị con là kẻ độc ác.

Bạc Tuấn Phong thấy bả vai Vân Giai Kỳ hơi lệch nên lo lắng hỏi: “Vai em sao rồi?”
“Không sao cả”
Vân Giai Kỳ đẩy anh ra, cô đưa tay lên vai mới biết mình bị trật khớp.

Bạc Tuấn Phong hỏi ngay: “Sao rồi?”
Anh định đến gần xem thử nhưng Vân Giai Kỳ đã cúi người xuống, cô đỡ vai, chỉ xoay một cái đã khôi phục như cũ.

Nhìn thấy cảnh ấy, ai nấy đều giật mình.


Không ngờ cô nắn lại vai nhanh đến như thế, người bình thường đâu dễ gì mạnh tay với bản thân như thế? Nắn nhanh như vậy nhất định rất đau nhưng Vân Giai Kỳ không rên lấy một tiếng, chỉ là trán cô đổ đầy mồ hôi khiến mọi người biết cô đã phải chịu đau đớn đến mức nào.

Lúc đó Cung Chiến mới biết cô bị trật khớp vì bảo vệ Cung Bắc, vậy mà cô không hề kêu than.

Quay sang Cung Bắc, cậu bé không hề có thương tích gì.

Cô đã bảo vệ cậu bé rất chu toàn.

Chính Cung Bắc cũng biết trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc vừa nãy, vì bảo vệ cậu mà Vân Giai Kỳ đã bị thương rất nặng nên mới tức giận khi thấy Mộng Yến Mi tát Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ nói với Mộng Yến Mi: “Hóa ra cô là bà Cung, trước đây cháu đã từng gặp cô ở bệnh viện một lần.

Lần này là cháu sai nên cái tát vừa nãy của cô, cháu xin nhận.

Nhưng chuyện liên quan đến Cung Bắc cháu sẽ cố gắng hết sức, cho dù phải trả giá lớn đến đâu hay trách nhiệm gì cháu đều nhận cả.

Vì bảo vệ Cung Bắc, cháu có thể không cần tính mạng cũng sẽ không để thăng bé bị thương một sợi tóc”
Mộng Yến Mi nghe vậy thì giật mình, nhất thời không nói được gì.

Bạc Thúy Quỳnh đi đến, hừ lạnh: “Cô nói nghe hay thật, cô nghĩ mình là ai? Cô nghĩ mình có thể lường trước tất cả chuyện bất trắc sao? Cô không thấy cô đang tự tin quá mức à?”
Bạc Tiêu Dương quát lớn: “Thúy Quỳnh!
“Anh, em nói có gì sai? Mọi người đều thấy chuyện khi nãy nguy hiểm đến thế nào mà, nhỡ may có sai sót làm bé Bắc bị thương thì cô ta lấy gì bù đắp? Bé Bắc là cục vàng của dì, cô ta bồi thường nổi sao?”
Bạc Thúy Quỳnh rất oan ức: “Em làm gì sao? Em chỉ có sao nói vậy, mọi người thiên vị cô ta như thế cứ như em là người ngoài vậy”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đã thuần phục được Chiến Đình nhưng không ngờ nó lại đột nhiên mất khống chế, điểm ấy quả thực ngoài dự kiến của tôi.


Nhưng tại sao nó lại đột nhiên như thế?”
Một câu nói của cô khiến mọi người ra chiều ngẫm nghĩ.

Bạc Thúy Quỳnh hơi chột dạ: “Mất khống chế thì là mất khống chế, cô hỏi làm gì chứ?”
“Tính cách Chiến Đình rất hòa hoãn, không thể nào có chuyện đột nhiên hung hăng lên như thế được.

Vừa nấy tôi thấy vì có một con ngựa chạy ra nên nó mới như vậy.

Theo tôi biết thì chỉ khi ngựa đực động dục mới mất kiểm soát như thế, con ngựa là cái đúng không?”
Bạc Thúy Quỳnh không biết đáp lại thế nào.

Bạc Tiêu Dương lại nhíu mày nhìn Bạc Thúy Quỳnh, không nói gì.

Bạc Thúy Quỳnh cưỡi ngựa từ nhỏ, không lý nào lại không biết điều này.

Vì để duy trì nòi giống nên Chiến Đình không được mang đi triệt sản.


Vậy nên khi thấy Eliza nó mới mất kiểm soát.

Bạc Tiêu Dương rất muốn hỏi Bạc Thúy Quỳnh cho ra lẽ, rõ ràng cô biết rõ điểm này mà tại sao vẫn muốn thả Eliza ra trường đua ngựa.

Bạc Tuấn Phong nhìn về phía huấn luyện viên: “Ai dẫn Eliza ra?”
Người huấn luyện ấp úng không nói được gì.

Bạc Tiêu Dương đột nhiên nói: “Là em thả”
Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tiêu Dương, có phần bất ngờ.

Cô biết ngựa là do Bạc Thúy Quỳnh thả, lời này của Bạc Tiêu Dương rõ ràng là muốn bao che cho cô ta.

Vân Giai Kỳ không vạch trần..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi