Lần này cậu bé lại mơ thấy người phụ nữ kia, vẫn quay lưng về phía cậu bé, đi tít ở phía xa.
Cậu bé vẫn đuổi theo phía sau cô kêu lên.
Bây giờ người phụ nữ đột nhiên dừng bước, khi thấy cô quay đầu lại, cậu bé lập tức giật mình tỉnh lại.
Bạc Vũ Minh có chút không yên lòng trở lại bàn học, thì phát hiện không thấy bức tranh của cậu bé đâu nữa Bánh bao nhỏ lập tức lộ ra biểu cảm trầm trọng, sắc mặt thay đổi.
Bức tranh đâu?
Cậu bé nhìn bốn phía, chỉ thấy ở bàn học bên cạnh có một đám người vây quanh “Oa! Vũ Minh vẽ thật đẹp!”
“Cô giáo giao bài tập không phải là vẽ ảnh gia đình sao?”
“Wi sao Vũ Minh lại vẽ cả Mạn Nhi lên trên nữa?”
“Đây không phải là mẹ Mạn Nhi sao?”
“Không phải là Vũ Minh thích Mạn Nhi đấy chứ? Thật sự hâm mộ Mạn Nhi! Mình cũng muốn làm bạn ngồi cùng bàn với Vũ Minh, như vậy Vũ Minh sẽ vẽ mình lên bức tranh rồi!”
Bạc Vũ Minh đi tới trước đám người.
Cậu bé cao hơn bạn cùng trang lứa một đoạn, bởi vậy nhìn qua một loạt cái gáy, cậu bé thấy.
được một bé gái đang cầm bức tranh của cậu bé yêu thích không buông tay không nỡ đặt xuống.
Cậu bé không biết tên bé gái này.
Trong lớp ngoại trừ Mạn Nhi ra, tên của những người khác, phần lớn cậu bé không nhớ rõ.
Không phải không nhớ được, mà lười ghi nhớ.
“Trả bức tranh lại cho tôi”
Cuối cùng giọng nói trầm thấp không hợp với độ tuổi vang lên, lập tức khiến mọi người kinh hãi.
Cô gái kia bị dọa sợ nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy là Vũ Minh, lúng túng đứng dậy: “Vũ Minh, đây là cậu vẽ à2”
Bạc Vũ Minh không để ý tới câu hỏi của cô bé, vươn tay ra: “Trả, cho, tôi”
Cậu bé không thích người khác chạm vào đồ của cậu bé!
Cô bé kia bị khí thế trên người cậu bé làm cho hoảng sợ.
Cô bé có chút không cam lòng nói: “Vì sao âu đối xử với Mạn Nhi tốt như vậy, mà đối với mình hung dữ như thế?”
Cho dù đứa nhỏ còn chưa tới độ tuổi có mối tình đầu, nhưng cô bé đều thích bé trai có bộ.
dạng tuấn tú đáng yêu.
Cho nên Vũ Minh rất được yêu thích trong lớp.
Nhất là cô bé, đều vô cùng thích cậu bé.
Bánh bao nhỏ có một may mắn, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt phượng, rất giống Bạc Tuấn Phong, chỉ mới gặp đã mê chết không đền mạng.
Nhưng Vũ Minh chỉ đối xử tốt với mình Mạn Nhi Cậu bé cũng không cười với những bạn học.
khác, càng không nói chuyện với bạn học khác.
Chỉ riêng với Mạn Nhi, đủ cách cưng chiều yêu thương, cho dù Mạn Nhi muốn gì, Bạc Vũ Minh đều thỏa mãn cô bé.
Bình thường bất cứ đứa bé nào đều khó có.
thể gần cậu bé nửa mét, trước khi Mạn Nhi chuyển trường đến lớp này, Bạc Vũ Minh vẫn luôn một mình ngồi hai ghế.
Ngày Mạn Nhi chuyển trường tới, cô bé liếc.
mắt một cái là thấy được Vũ Minh, chủ động ôm túi nhỏ ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Đến lúc này, bên cạnh và trong lòng Bạc Vũ Minh, có một vị trí đặc biệt khác.
Mọi người hâm mộ Mạn Nhi Thay vì nói là hâm mộ, không bằng nói là ghen tị Nhất là nhìn thấy Bạc Vũ Minh vẽ Mạn Nhi lên bức tranh, lại càng chua xót không nói nên lời.
Dựa vào cái gì bạch mã hoàng tử ở trong lòng bọn họ, chỉ đối xử tốt với mình Mạn Nhi?
€ô bé kia ấm ức tới mức khóc lên: “Hu hu hu!
Nếu Mạn Nhi chuyển trường thì tốt rồi! Bọn mình đều ghét Mạn Nhi, nếu trên thế giới này không có.
Mạn Nhi thì thật tốt!”
Lời nói của cô bé, lập tức chọc giận Vũ Minh.
Lông mày cậu bé nhíu chặt lại, gãn từng chữ: “Nói cái gĩ Cô bé bị ánh mắt rét lạnh của cậu bé dọa sợ tới mức mắt đỏ lên, ấm ức ấp úng.
“Từ khi Mạn Nhi chuyển trường tới đây, đã luôn chiếm lấy Vũ Minh! Bọn mình đều muốn chơi với Vũ Minh, nhưng Vũ Minh ngoại trừ Mạn Nhi ra, đều không chơi với bọn mình! Bọn mình đều ghét Mạn Nhi! Cậu ta luôn chiếm lấy cậu làm gì?”