“Hồ ly tinh! Đồ hèn hạ! Dụ dỗ chồng tao, ai cho mày dụ dỗ chồng tao hả?”
“Chát, chát, chát!” Lý Uyển Đồng liên tiếp trúng vài cái tát của Lâm Tĩnh Anh.
Bà ta bị tát mấy cái ngây ra, một lúc lâu mới phản ứng lại cũng trở tay đánh nhau với Lâm Tĩnh Anh.
“Bà dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
“Dựa vào việc mày là hồ ly tinh, đê tiện”
“Mày nói ai đê tiện?”
“Tao nói mày đấy!”
Vân Lập Tân thấy hai người phụ nữ lao vào đánh nhau giống như hai kẻ điên, hai người đều bị lôi kéo quần áo tả tơi, đầu rối tung ông ta lập tức xông đến muốn tách hai người ra.
Nhưng Lâm Tĩnh Anh đang nổi giận, Lý Uyển Đồng cũng nóng tính sao có thể dựa vào vài ba câu của ông ta mà có thể dừng lại được? Hai người phụ nữ như mèo bị chọc tức vừa là vừa hét ở trên giường đánh nhau, dưới đất toàn là lông chăn.
“Đã đủ chưa hả?” Vân Lập Tân gầm lên giận dữ, mạnh mẽ nắm cổ áo của Lâm Tĩnh Anh tát bà ta một cái: “Người đàn bà điên này!”
Lâm Tĩnh Anh đột nhiên bị ăn một tát lúc này mới dừng lại ôm lấy mặt bị Vân Lập Tân đánh cho sưng đỏ khó có thể tin nhìn ông ta nói: “Ông… ông đánh tôi?”
Có thế nào bà ta cũng không ngờ được người sai là Vân Lập Tân thế mà ông ta lại còn đánh bà ta.
Bà có thể bình tĩnh chút không? Bà nhìn bà đi, hiện giờ thành dáng vẻ gì rồi? Giống như một mụ điên vậy”
Lâm Tĩnh Anh bụm mặt nhìn lại bản thân.
Tóc cũng bị lôi kéo rối tung, quả thực giống một bà điên.
Nhưng bà ta muốn như thế này ư?
“Ông tưởng tôi muốn như thế này à?” Lâm Tĩnh Anh uất ức bật khóc: “Vân Lập Tân, tôi ở bên công nhiều năm như vậy, ông nuôi phụ nữ bên ngoài mà còn đánh tôi à? Tôi giúp chồng dạy con vì ông nhiều năm như vậy mà ông không nhớ một điểm tốt của tôi, chỉ nhớ tôi đánh tình nhân ông yêu thương thôi ư?”
Bà ta kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Lý Uyển Đồng không cam lòng hét lên: “Lâm Tĩnh Anh, bà đừng ra vẻ chiếm được tiện nghỉ lại còn khoe mẽ.
Bà tốt xấu gì gì cũng là bà Vân, còn tôi thì sao? Cho đến giờ tôi còn chưa có danh phận gì đây này.
Lập Tân nói rồi, đợi thời cơ chín muồi anh ấy sẽ đá văng bà đi, lấy tôi làm vợ”
Lâm Tĩnh Anh hoàn toàn trợn tròn mắt.
Phải rồi.
Vân Ngọc Hân là con gái của Lý Uyển Đồng.
Thế cho nên… Thế cho nên Vân Lập Tân đã sớm giây dưa với Lý Uyển Đồng rồi.
Bà ta tưởng Vân Ngọc Hân là con gái Vân Lập Tân nuôi ở bên ngoài tìm lý do để đón về nhà họ Vân.
Nhưng không ngờ Vân Ngọc Hân thật sự là con ruột của Vân Lập Tân và Lý Uyển Đồng! Nói như vậy thì đã từ rất nhiều năm về trước hai người này đã sớm cấu kết với nhau làm việc xấu rồi? Vừa nghĩ như vậy trong lòng Lâm Tĩnh Anh nhất thời vô cùng tuyệt vọng.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói với Vân Lập Tân: “Vân Lập Tân, từ trước đến giờ ông đều đang lợi dụng tôi.
Ông hại tôi thật thảm.
Lúc đầu ông vì Vân Liên mà bán vợ cầu vinh.
Vân Liên có thể có được ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện thế nào? Ông lợi dụng tôi nhiều năm như vậy tôi còn tưởng rằng ông sẽ cảm kích, sẽ quý trọng.
Thế nhưng đến giờ ông còn cấu kết với người phụ nữ này! Vân Lập Tân, lòng dạ ông vẫn làm bằng xương bằng thịt ư? Hay là sắt thép? Ông phải hận tôi đến thế này ư?
Vân Lập Tân đột nhiên không nói gì.
“Ông còn muốn tôi phải làm sao nữa? Tôi đối xử với Ngọc Hân như con đẻ, cho dù biết nó không phải máu mủ ruột thịt với mình nhưng tôi vẫn đối xử với nó như con ruột của mình.
Bởi vì tôi thích Ngọc Hân, nó là con ruột của ông, tôi làm như thế còn chưa đủ ư? Vậy ông còn muốn tôi phải làm như thế nào mới đủ đây? Ông ở bên ngoài sống phóng túng, ăn chơi đàng điếm, cờ gió tung bay, còn tôi giữ gìn thân phận bà Vân có danh không có thực này mãi cho đến khi hoa tàn ít bướm sau đó bị ông đá văng đi ư?”
Lý Uyển Đồng nói: “Ai bảo bà không biết tranh giành lại mang thai con của người đàn ông khác.
Ngọc Hân là còn của tôi và Lập Tân, Vẫn Giai Kỳ là máu mủ ruột thịt của bà nhưng nó lại là con hoang của bà với người đàn ông khác.
Tôi giúp bà nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, sau này Lập Tân lại đem nó trở về nhà họ Vân còn chưa đủ tốt với mẹ con hai người à? Là do nó không biết tranh giành thì trách được ai?”.