HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Mục Tâm Liên nói: “Anh gắt với tôi làm gì? Anh thực sự muốn tôi quỳ xuống với người phụ nữ đó sao? Tôi mà quỳ xuống thì ai mới là người mất mặt?”
“Tôi đã quỳ xin lỗi thay cô rồi, cô hài lòng chưa?”
“Anh quỳ xuống xin lỗi cô ta rồi ư?” Mục Tâm Liên sửng sốt, hận không thể rèn sắt thành thép: “Anh quỳ để làm gì?”
“Không thì sao? Cô cũng không xem xem người mà cô đắc tội là ai.

Là người của Bạc gia đấy! Chẳng lẽ cô muốn tôi phải đắc tội thẳng với Bạc Tuấn Phong hay sao?” Lý Đông Hạo nói.

“Tôi thấy cô đúng là không biết tự lượng sức mình.

Thường ngày cô ở nhà vênh mặt hất hàm sai khiến người giúp việc thì cũng thôi đi, giờ lại còn ra ngoài gây chuyện rắc rối, ai cho to lá gan đó hả?”
Mục Tâm Liên vô cùng ấm ức: “Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi đã nói sai cái gì? Cô ấy đúng là kiểu người chỉ biết dựa vào quan hệ.


Người bị tát vào mặt là tôi, dựa vào đâu mà lại còn bắt tôi phải xin lỗi cô ta?”
“Dựa vào việc cô ta là người của Bạc gia.

Cho dù cô ta có dùng chân giãm lên đầu cô thì cô cũng phải ngoan ngoấn mà chấp nhận”
Mục Tâm Liên không cam tâm nói: “Lý Đông Hạo!” Cô ta cực kỳ uất ức: “Anh nhìn cho rõ, tôi mới là vợ của anh.

Anh muốn tôi quỳ gối trước mặt người con gái khác, chẳng lẽ đến bản lĩnh bảo vệ tôi anh cũng không có sao?”
“Hừ! Cô cho là tôi không có bản lĩnh ư? Vậy cô có chắc?
Cô có bản lĩnh thì sao không sinh cho nhà họ Lý một đứa con trai đi? Không biết xấu hổ lại còn dám nói tôi không có bản lĩnh” Lý Đông Hạo mỉa mai, khuôn mặt của Mục Tâm Liên trở nên xanh mét.

Bình thường Lý Đông Hạo hiếm khi nhắc đến vấn đề này.

Nhà họ Lý thích con trai, Lý Đông Hạo cũng muốn có con trai.

Vì con đầu lòng là con gái nên Mục Tâm Liên vẫn luôn không có chỗ dựa vững chắc.

Cô ta luôn muốn cố đẻ đứa thứ hai để sinh con trai cho nhà họ Lý.

Cô ta biết việc mình sinh con gái khiến nhà họ Lý luôn canh cánh trong lòng, nhưng bây giờ Lý Đông Hạo đã nói thẳng đến chuyện đó, Mục Tâm Liên cảm thấy nhục nhã không thể giải thích được.


“Không sinh được con trai là chuyện của tôi sao? Sinh con trai hay con gái không phải được quyết định bởi đàn ông à?”
“Người ta ai cũng có thể sinh con trai, vậy tại sao cô lại không?”
“Nếu cô cảm thấy tôi không có bản lĩnh vậy thì ly hôn đi.

Càng tốt, cô cứ đi mà tìm một người đàn ông cô thấy là có bản lĩnh, còn tôi sẽ tìm một người để sinh con trai cho tôi, lại còn là người phụ nữ không đi gây chuyện rắc rối ở bên ngoài cho tôi.” Lý Đông Hạo đã trực tiếp đề cập đến chuyện ly hôn.

Vẻ mặt của Mục Tâm Liên đơ ra một lúc.

“Anh muốn ly hôn với tôi? Chỉ vì chuyện này mà anh muốn ly hôn với tôi?”
“Nếu không phải vì cô thì tôi có đến mức phải quỳ xuống người phụ nữ đó trước mặt nhiều người như vậy không?”
Lý Đông Hạo vốn đã rất tức giận, Mục Tâm Liên không những không nhận sai mà ngược lại còn dám hét vào mặt anh ta.

Cô ta là cái thá gì? Cô ta ăn của nhà họ Lý, sống trong nhà họ Lý, những thứ cô ta dùng đều là của nhà họ Lý.


Cô ta có tư cách gì mà dám hét vào mặt anh ta như vậy?
Mục Tâm Liên ấm ức khóc lên thành tiếng: “Lý Đông Hạo!
Anh không phải đàn ông, anh bắt vợ mình quỳ trước mặt người con gái khác, lại còn chê vợ mình không để được con trai nên đòi ly hôn”
Còn lâu cô ta mới ly hôn, nếu ly hôn thì sẽ thành người phụ nữ đã qua một đời chồng, cô ta làm sao còn có thể tìm được một nhà chồng tốt hơn nhà Lý Đông Hạo được nữa chứ.

Lấy một người chồng như Lý Đông Hạo thì không hề nhận được sự dịu dàng và ân cần, nhưng với tư cách là bà Lý thì cô ta được hưởng vinh hoa phú quý.

Lần này, gây họa với Vân Giai Kỳ là vì cô ta quen thói kiêu ngạo ỷ vào nhà họ Lý nhưng lần này lại bị Vân Giai Kỳ cho một bài học, vậy nên cô ta khó tránh khỏi cảm thấy bất bình trong lòng.

Khi nghe Lý Đông Hạo đòi ly hôn với mình, cô ta sợ hãi khóc thút thít..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi