HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi Lý Phong Tuấn vừa nghe thấy tình trạng mà Vân Giai Kỳ miêu tả, giọng điệu của anh ta hơi nghiêm trọng: “Ý cô nói là bị sốt không có lý do và bị nhiễm viêm phổi sao?”
“Đúng vậy…”
“Cô có thể đợi tôi nửa tiếng được không, tôi sẽ tới đó ngay bây giờ” Vân Giai Kỳ cảm động đến rơi nước mắt: “Bác sĩ Lý, cám ơn anh, lần này phiền anh rồi”
“Mộ Lâm Châu là bạn tốt của tôi, việc mà cậu ấy nhờ đương nhiên là tôi luôn rất sẵn lòng rồi” Vân Giai Kỳ cúp máy và trở lại chỗ ngồi cũ.

Mộng Yến Mi ngồi một bên âm thầm thăm dò cô, nhưng trong lòng lại xem thường cô.

Không đến nửa canh giờ, Lý Phong Tuấn đã vội vàng chạy tới.

Theo số phòng bệnh mà Vân Giai Kỳ đưa cho, anh ta vừa bước tới cửa liền liếc nhìn một lượt rồi hỏi: “Cho hỏi Cô Vân Giai Kỳ là ai?”

dùng đường ngang ngõ tắt nào mà mời được người ta đến đây.


Lý Phong Tuấn đương nhiên nghe thấy ý vị khinh thường trong lời nói của Mộng Yến Mi nhưng anh ta không để tâm đến sự hoài nghi đó của Mộng Yến Mi mà phớt lờ bà ta.

Anh ta bước đến gần Vân Giai Kỳ và nói với cô: “Đứa bé ở trong phòng đúng không?”
“Đúng vậy: “Tôi có thể vào xem thằng bé không?”
“Được” Ngay lúc Vân Giai Kỳ đang định dẫn Lý Phong Tuấn vào phòng bệnh thì Mộng Yến Mi đã tiến lên một bước đứng chắn ở cửa ra vào, nhìn Lý Phong Tuấn một lượt từ trên xuống dưới.

“Cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Cậu tên là gì? Giấy chứng nhận trình độ bác sĩ của cậu đâu? Còn nữa, Vân Giai Kỳ, cô bị làm sao đấy hả? Đâu ra cái kiểu tùy tiện cho người khác vào phòng bệnh như vậy? Cậu ta có phải là bác sĩ chính thức không? Đừng có mà để cho bệnh tình của Cung Bắc trở nên nghiêm trọng hơn.”
Vân Giai Kỳ nén giận nói với Mộng Yến Mi: “Anh ấy là bác sĩ do bạn comn giới thiệu.

Tuy còn trẻ nhưng anh ấy cũng là một người rất có uy tín trong lĩnh vực này”
“Lĩnh vực? Lĩnh vực nào?” Lý Phong Tuấn lặng lẽ đẩy gọng kính và nói: “Cháu là tiến sĩ trong lĩnh vực miễn dịch học, viện sĩ của Đại học Y khoa Thủ đô cháu họ Lý”
“ồ, cậu nói cậu là tiến sĩ miễn dịch học thì tôi phải tin cậu hay sao? Bằng chứng đâu? Cho tôi xem chứng minh thư nhân dân của cậu” Thái độ của Mộng Yến Mi có phần khiến Vân Giai Kỳ khó chịu.


Bà ta có thể hoài nghi cô nhưng không thể nghi ngờ bạn của cô được.

Mộ Lâm Châu và cô đã là bạn bè lâu năm, bạn bè của anh †a đều là bạn của cô, đương nhiên cô phải đối xử cho lịch sự.

Cô không cho phép Mộng Yến Mi thô lỗ với bạn mình như Vậy.

Ngay khi Vân Giai Kỳ định nói gì đó, Lý Phong Tuấn đã ngăn cô lại và nhìn Mộng Yến Mi rồi mỉm cười, mặc dù anh ta cũng biết người phụ nữ này đang tra hỏi về lai lịch và uy tín của mình nhưng anh ta không hề quan tâm, thay vào đó anh ta thể hiện thái độ rất bình tĩnh và hào phóng.

“Các Viện trưởng nổi tiếng ở thủ đô này không có ai là không biết cháu.

Nếu cô nghỉ ngờ lai lịch của cháu thì cô có thể mời Viện trưởng đến đây”
“Cậu tưởng tôi không dám mời sao?” Mộng Yến Mi đương nhiên sẽ không tin lời anh ta nói là đường hoàng.

Bà ta vừa gọi một cái, rất nhanh Viện trưởng của bệnh viện đã thực sự vội vàng chạy tới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi