HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ không ngờ Mộng Yến Mi không ngăn cản, cô canh ở đây cả đêm là muốn chờ Cung Bắc tỉnh lại, lúc bé muốn gặp cô là có thể gặp ngay.

Cô đi thay quần áo vô trùng rồi mới đi vào phòng vô trùng, nhìn thấy hộ sĩ đang đỡ Cung Bắc miễn cưỡng ngồi dậy.

Tỉnh lại rồi Cung Bắc mới có thời gian ngăn ngủi tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.

Vừa thấy Vân Giai Kỳ đi vào, sắc mặt Cung Bắc vốn đang trắng bệch cuối cùng cũng có vài phần tinh thần, khóe miệng cong lên lộ ra lúm đồng tiền.

“Mommyl” Dù cô mặc quần áo vô trùng trùm kín nhưng Cung Bắc vừa nhìn đã nhận ra.

Vân Giai Kỳ rất cảm động, đi qua ngồi trước giường bệnh, muốn ôm bé một cái nhưng lại không dám tiếp xúc quá gần.

Cung Bắc lại chủ động nhào vào lòng cô, ngập ngừng nói: “Mommy, con rất nhớ mommy..”
“Con ngốc quá, chúng ta mới không gặp có một đêm”
“Không có mommy con cứ gặp ác mộng suốt”
“Ác mộng như thế nào?”
“Con mơ thấy mommy không cần con nữa..” Bé tủi thân nói.


Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Mommy sao có thể không cần bé Bắc được chứ? Bé Bắc là bảo bối của mommy đấy nha”
“Thật không ạ?”
“Thật mà”
“vậy hôm nay mommy ở lại với con được không ạ?” Ở trong phòng bệnh chỉ có một mình, bé thật sự rất cô đơn.

Vân Giai Kỳ do dự một lát rồi gật đầu.

Ở trong phòng vô trùng thì không thể cởi quần áo vô trùng ra, đồng nghĩa với việc không thể uống nước cũng không thể ăn, bởi vì quần áo vô trùng đều chỉ dùng một lần, cởi ra là không dùng được nữa.

Số lượng quần áo vô trùng trong bệnh viện cũng không dự trữ nhiều lắm, nhưng Vân Giai Kỳ sẽ hy sinh vì nguyện vọng của Cung Bắc.

Rất nhanh y tá đã mang thức ăn tới.

Cung Bắc mới vừa tỉnh lại nên không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng.

Cung Bắc mềm như bông làm nũng: “Mommy đút con được không?”
“Được chứ” Vân Giai Kỳ bưng chén lên đút từng muỗng cho bé.


Vốn Cung Bắc không muốn ăn uống gì nhưng Vân Giai Kỳ tự tay đút cho nên bé ngoan ngoãn ăn từng muỗng cho đến hết chén luôn.

Cùng lúc đó, Mộng Yến Mi đã đem tóc của Vân Giai Kỳ đến trung tâm giám định.

.

||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Trung tâm giám định nói nhanh nhất cũng phải năm tiếng mới có kết quả, đây đã là đặc quyền viện trưởng Trần tự phê duyệt rồi đấy.

Mộng Yến Mi kiên chỉ đành kiên nhãn chờ đợi, trong lúc đó bà cũng không biết là mình đang mong muốn kết quả như thế nào nữa.

Bà hy vọng Vân Giai Kỳ là mẹ ruột của Cung Bắc, nhưng sau đó lại hy vọng không phải như vậy.

Nếu Vân Giai Kỳ là mẹ ruột của Cung Bắc thì làm sao bây giờ?
Vậy có nghĩa Cung Bắc chính là một trong ba đứa bé sinh ba của cô ta, Vân Giai Kỳ chỉ mang thai một lần vào năm năm trước, thời gian cũng rất khớp.

Nói cách khác, nếu Cung Bắc là con ruột của Vân Giai Kỳ, thì cũng là anh em của Bạc Vũ Minh, là anh của Mạn Nhi.

Mộng Yến Mi nghĩ vậy mà kinh hoảng.

Lúc Vân Giai Kỳ thay quần áo vô trùng đi ra phòng bệnh thì nhìn thấy Mộng Yến Mi đang ngây người ngồi dựa vào hàng ghế dài bên ngoài, nghe tiếng bước chân bà ta quay sang nhìn Vân Giai Kỳ một cái, sau đó nhanh chóng lia mắt sang chỗ khác không nhìn nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi