Lâm Tĩnh Anh phản bác nói: “Loại chuyện này cô không thể nghe từ một phía được.
Cô chỉ truy cứu trách nhiệm có một mình tôi sao được? Nếu như cô có năng lực thì truy cứu chồng của cô ấy!” Mộng Yến Mi đã hoàn toàn bị lời nói của Lâm Tĩnh Anh làm cho tức giận phát khóc.
Bà ta cắn chặt răng, nước mắt không ngừng trào ra, nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối với Lâm Tĩnh Anh lại bất lực.
Bà ta nắm chặt tập báo cáo trên bàn nhồi nhét vào trong túi xách, tức giận nói với Lâm Tĩnh Anh: “Lâm Tĩnh Anh, cô muốn lên mặt phải không, tôi sẽ không để cô được như ý muốn đâu!” Nói rồi, bà ta liền hiên ngang bỏ đi.
Lâm Tĩnh Anh ôm mặt bị Mộng Yến Mi tát sưng tấy lên, hơi thở có chút gấp gáp mãi cho tới khi Mộng Yến Mi đi rồi, bà ta mới cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ngồi xuống, chỉnh lại tóc tai rối bời, nhưng càng nghĩ là càng cảm thấy ấm ức, rồi lại ôm mặt khóc.
Sau khi Mộng Yến Mi rời khỏi quán cafe, vừa lên xe, liền gọi điện cho Cung Dận.
Điện thoại vừa bắt máy, bà ta liền hỏi ngay: “Anh đang ở đâu?” Cung Dận bị bà ta hỏi một cách đầy tức giận vô cùng ngạc nhiên.
“Anh ở công ty xử lý một chút vi “Hứ, anh ở công ty đợi em, em tới đó bây giờ” Mộng Yến Mi thái độ khởi binh vấn tội, rồi tắt điện thoại.
Bên kia, Cung Dận còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng nghe Mộng Yến Mi nói sắp tới công ty, ông ta liền cố ở công ty đợi.
Khoảng nửa tiếng sau.
Mộng Yến Mi đã tới.
“Âm” một tiếng, bà ta hùng hổ đập cửa văn phòng, ra sức đạp, nhưng cửa khóa trái.
Cung Dận thấy bà ta tức giận lại cười: “Yến Mi, ai chọc giận em thế, để tức giận thế này?” Ông ta nói xong, vẫy tay với bà ta, võ lên đùi bảo bà ta ngồi lên đó.
Kết hôn nhiều năm như thế, giữa hai người họ vẫn luôn giữ được một chút lãng mạn.
Bà ta thường thích ngồi trên đùi ông ta làm nũng.
Mặc dù đã là vợ chồng già, nhưng vẫn rất tình cảm mặn nồng.
Nhưng bây giờ, Mộng Yến Mi không có nhàn nhã thoải mái vuốt ve an ủi cùng với ông ta.
Bà ta lườm Cung Dận, tức giận hỏi: “A Dận, em hỏi anh một câu, anh phải nói thật cho em, rốt cuộc anh có phản bội em không?” Cung Dận nhướng mày: “Phản bội?”
“Có phải anh có phụ nữ khác ở ngoài, người ta còn sinh cho anh một người con gái!” Mộng Yến Mi cố ý không nhắc tới Lâm Tĩnh Anh, muốn để cho Cung Dận có cơ hội tự mình thừa nhận.
Đây là cơ hội cuối cùng bà ta dành cho ông ta.
Cung Dận vô cùng mờ mịt: “Anh không hiểu em đang nói cái gì?”
“Anh còn không thừa nhận sao?”
người phụ nữ ở ngoài, có con gái, người phụ nữ đó là ai? Con gái là ai? Em phải nói cho rõ!”
“Anh tưởng em không biết sao? Em biết rồi mới tới hỏi anh, cho anh cơ hội anh lại vẫn luôn lừa gạt em!”
“Vậy em nói cho anh, bọn họ là ai!”
“Lâm Tĩnh Anh!” Mộng Yến Mi nói xong, nhìn chằm chằm vào ông ta, không muốn bỏ lỡ một chút biểu cảm nào của ông ta.
Cung Dận nghe xong liền cười: “Đó không phải là vợ của Vân Lập Tân sao! Bà ta là sao bằng được một nửa của em?
Sao anh lại thích bà ta được?”
“Phở bao giờ cũng ngon hơn cơm, không phải sao? Đàn ông đều thích ăn vụng!”
“Anh không phải là đàn ông không có phẩm chất như thế!”
“Hai người còn có con gái rồi!” Mộng Yến Mi rơi nước mắt, thất vọng nhìn ông ta: “Rốt cuộc anh vẫn còn muốn ngụy biện tới khi nào?”.