Cung Bắc uống một ngụm, liền nhăn mặt, nhưng chỉ cần Vân Giai Kỳ đưa tới miệng, cậu bé đều sẽ ngoan ngoãn há chiếc miệng nhỏ ra.
Y tá vốn cho rằng việc bón thuốc cho trẻ em là một việc vô cùng khó khăn.
Cậu bé không chịu uống, cô ta có lừa thế nào cũng vô ích.
Nhưng Vân Giai Kỳ vừa tới, cậu bé ngay lập tức bị thu phục.
Ngoài phòng bệnh, cách một tấm kính cực lớn, Cung Dận thấy Cung Bắc đã ngoan ngoãn uống thuốc, không khỏi ngưỡng mộ Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nhìn Cung Bắc, và Cung Dận lại nhìn Vân Giai Kỳ.
Nét mặt nghiêng của cô vô cùng tinh tế.
Trong lòng Cung Dận nổi lên những cơn sóng, sau khi biết Vân Giai Kỳ là con gái của mình, lúc đối diện với cô, liền có một cảm giác không giống.
Có một cảm giác thân thuộc khó tả.
Dù gì trong người của đứa trẻ này có dòng máu của ông ta đang chảy.
Không thể không nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Cung Bắc thân thiết như thế với Vân Giai Kỳ, không phải là không có huyết thống.
Có lẽ nào chính là thần giao cách cảm ngấm vào trong máu?
Đây không phải chính là cách giải thích tốt nhất sao?
“Cha” Bỗng nhiên Cung Phi lên tiếng ở phía sau.
Cung Dận quay đầu lại, nhìn thất Cung Phi đang đứng phía sau ông ta: “Ông Bạc tới”
“Cung Dận à!” Bạc Ngạc Thiên đi tới, đằng sau ông ta còn có Vũ Minh và Mạn Nhi.
Vừa nhìn thấy Cung Dận, Bạc Ngạc Thiên đi tới trước mặt ông ta, có chút lo lắng, nói: “Cung Bắc bị bệnh sao? Tôi nghe.
‘Yến Mi nói, không được khả quan cho lắm, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ông cụ, sao lại kinh động để ông phải tới tận đây thế nào?”
“Tôi cũng nghe Yến Mi nói, Cung Bắc ở trong bệnh viện, vì thế nên tới thăm một chút!” Bạc Ngạc Thiên dừng lại một chút, lại hỏi: “Cung Bắc đâu?”
“Đang ở trong phòng bệnh.
Nhưng, tạm thời ông không vào trong được”
“Tại sao?” Cung Dận nhẫn nại nói lý do cho ông ta.
Bạc Ngạc Thiên nghe xong, lông mày nhíu chặt hơn.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Viện sĩ Lý nói như vậy, nhưng kết quả chuẩn đoán chính xác vẫn đưa ra đầy đủ” Bạc Ngạc Thiên gật đầu, nhìn qua lớp cửa kính, thấy bên trong có hai người phụ nữ mặc áo vô trùng.
“Hai người đó đều là y tá sao?”
“Không phải” Cung Dận không chút giấu diếm nói: “Một là y tá, một là Vân Giai Kỳ”
“Vân…” đột nhiên sắc mặt của Bạc Ngạc Thiên bỗng nhiên thay đổi, vô cùng ngạc nhiên: “Sao cô ta lại ở đây?”
“Cung Bắc thích cô ta, có cô ta ở bên cạnh, Cung Bắc mới ngoan ngoãn uống thuốc.
Hơn nữa, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, một mình ở trong phòng vô trùng, cảm thấy cô đơn.
Cô ta liền tới bầu bạn” Có Vân Giai Kỳ bên cạnh, Cung Dận cũng yên tâm.
Dù gì, Cung Bắc cũng phụ thuộc vào Vân Giai Kỳ, không ai bằng được.
Vẻ mặt Bạc Ngạc Thiên thâm trầm..