HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giai Kỳ ngây người một lúc: “Làm sao vậy?”
“Không có gì” Người đàn ông vùi gương mặt tuấn tú của mình vào cổ cô nói: “Anh nhớ em” Vân Giai Kỳ bật cười: “Mới có một ngày không gặp đã nhớ ôi tồi sao?
“Ừn” Bạc Tuấn Phong hôn nhẹ lên sau tai cô.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ đã khiến phía sau tai cô đỏ bừng lên.

Giai Kỳ bực bội đẩy anh một cái, nhìn xung quanh cũng may là không có người giúp việc nào quanh đây, cô có chút ngượng ngùng nói: “Anh làm cái gì vậy?”
“Em có biết, anh thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt của em đến nhường nào không.” Cũng vì câu nói này mà Giai Kỳ lại bị anh trêu ghẹo cho đỏ mặt thêm lần nữa.

Cô quay đầu định đi về phía phòng của mình.

Giai Kỳ cố tình bước đi cực kỳ nhanh, mà người đàn ông đi theo cô lại ung dung bước phía sau, giống như một con sư tử đang đi tuần tra trong lãnh địa của mình, thản nhiên chậm rãi bước đi, có điều vì anh lại có đôi chân dài, nên cho dù có đi chậm hơn nữa thì cũng không chậm hơn cô được.



Giọng nói của Bạc Tuấn Phong trầm thấp và cực kỳ có từ tính.

Vô cùng quyến rũ.

Đặc biệt là khi giọng nói ma mị như vậy truyền đến từ đỉnh đầu của cô, nhất thời làm cho cô cảm thấy chân mình bắt đầu mềm nhũn.

Giai Kỳ lảng tránh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn vào anh.

Bạc Tuấn Phong giữ chặt quai hàm của cô lại, buộc cô phải đối mặt với mình.

Giai Kỳ bị ép phải nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt sâu thẳm lại vô cùng nóng bỏng của anh, thực sự muốn thiêu đốt gương mặt cô.

“Bạc Tuấn Phong.


ô còn chưa kịp kháng cự lại, người đàn ông kia đã cúi đầu xuống và chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.

Thật ngọt.

Giai Kỳ không ngừng lùi về phía sau, nhưng mà người đàn ông này đã dùng một tay chặn sau lưng cô, khiến cô lùi cũng không thể lùi được, chỉ có thể để bản thân mình bị nhấn chìm trong vòng tay của anh.

Kỹ năng hôn của Bạc Tuấn Phong chính là tài năng thiên bẩm, nói đơn giản thì là vô nhân đạo.

Trên người cô, kĩ năng đó càng được tu luyện trở nên vô cùng điêu luyện tuyệt vời.

Qua một lúc sau, Giai Kỳ đã bị anh hôn đến chân tay mềm nhũn.

Cô cố gắng đẩy anh ra.

Nhưng dù cô có đẩy như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không hề di chuyển một chút nào!
Gương mặt của Giai Kỳ càng lúc càng nóng hơn.

Một nụ hôn say đắm, đến nỗi khi cô sắp cảm thấy não mình thiếu dưỡng khí, người đàn ông này mới buông cô ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi