HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Hả?”
“Đợi đến khi Cung Bắc khỏe rồi thì tôi muốn đón thằng bé đến bên cạnh tôi để tiện chăm sóc cho thằng bé” Vẻ mặt Vân Giai Kỳ vô cùng chân thành nói.

Bạc Tuấn Phong nghe thấy vậy thì hơi nhíu mày lại: “Dì của anh sẽ không đồng ý đâu”
“Vì vậy tôi mới nói với anh để anh đi nói chuyện với dì của anh!”
“Sau khi Cung Bắc ra viện thì cũng chỉ có thể ở trong phòng vô trùng thôi.”
“Tôi đã hỏi Mộ Lâm Châu rồi, nhà họ Cung không phù hợp để thiết kế phòng vô trùng đâu” Nhà họ Cung đông người, điều này có nghĩa là sẽ luôn có người tới người lui, vì vậy trên người họ sẽ mang theo rất nhiều virus, vi khuẩn.

Nhưng nhà của cô thì khác, điều kiện nhà cô sẽ có lợi cho việc điều dưỡng sức khỏe của Cung Bắc.

Chỉ cần đợi đến khi Mộ Lâm Châu đưa người đến đây để kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì lập tức có thể thiết kế một căn phòng vô trùng ở khu biệt thự Long Thần này.


Đến lúc đó cô sẽ đón Cung Bắc đến đây để tiện chăm sóc cậu bé.

“Dì sẽ chăm sóc Cung Bắc thật tốt”
“Nhưng… Cung Bắc càng ỷ lại vào tôi hơn, nếu không có tôi ở đó thì thằng bé sẽ không uống thuốc đâu” Vân Giai Kỳ vô cùng lo lắng nói: “Anh lo lắng tôi không thể chăm sóc tốt cho Cung Bắc phải không? Không có chuyện đó đâu, tôi nhất định sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt”
Bạc Tuấn Phong nói: “Chăm sóc ba đứa bé một lúc em không cảm thấy mệt sao?”
“Không mệt đâu.

Tôi có kinh nghiệm chăm sóc Mạn Nhi rồi, tất nhiên sẽ quan tâm đến thăng bé hơn là đám người giúp việc và bảo mẫu kia chứ” Đối với việc chăm sóc trẻ con thì đám người giúp việc và bảo mẫu kia chỉ coi đó là một phần công việc họ phải làm mà thôi, họ sẽ không dốc lòng mà quan tâm chúng.

Vậy nên cô không yên tâm.

Bởi vì đứa trẻ là Cung Bắc nên trái tim cô càng khó chịu.

Bạc Tuấn Phong nói: “Em đừng lo nghĩ nhiều quá”
“Vậy anh hãy nhớ rõ chuyện này đấy!” Vân Giai Kỳ hiểu rõ người đàn ông này đã ngầm đồng ý rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết rõ tình hình bên phía Mộng Yến Mi rồi thì Bạc Tuấn Phong nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện này thay cô.

“Tại sao Cung Bắc lại thân thiết với em đến thế chứ?” Bạc Tuấn Phong thực sự không thể nào hiểu nổi.


Vân Giai Kỳ bật cười nói: “Tôi cũng không biết nữa… có lẽ là vì từ nhỏ thăng bé đã không có mẹ, cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương của mẹ.

Vì vậy nên thằng bé mới ỷ lại vào tôi”
Nói xong cô ôm lấy người đàn ông này và nói tiếp: “Anh có biết không? Vũ Minh cũng bắt đầu trở nên thân thiết với tôi rồi, Mạn Nhi cũng không còn bài xích tôi như trước nữa! Đợi đến một ngày nào đó, Mạn Nhi sẽ hiểu rõ tình yêu thương tôi dành cho con bé, cũng hiểu được tôi không phải là loại phụ nữ xấu xa như lời Bạc Ngạn Thiên nói, đến lúc đó thì con bé sẽ không còn chán ghét tôi như vậy nữa…” Nếu Mạn Nhi không nói cô là người phụ nữ xấu xa nữa thì cô cực kỳ vui vẻ.

Một chút thay đổi này thôi sẽ là một món quà vô cùng to lớn đối với cô!
Cho dù sau này Mạn Nhi vẫn không nhận cô là mẹ, thì ít nhất con bé cũng không còn xa lánh và bài xích cô nữa, điều này cũng khiến cô cảm thấy thỏa mãn rồi.

Đây chính là niềm mong mỏi tận sâu thẳm trong trái tim cô.

Bầu trời buổi đêm càng lúc càng đen.

Trong phòng vô trùng của bệnh viện.


Cung Bắc đột nhiên ho khan một trận rồi tỉnh lại.

Cậu bé buộc phải ngồi dậy dùng tay che lấy miệng, sau đó không ngừng ho khan, ho đến mức cả lồng ngực đều cảm thấy vô cùng đau nhức, cậu bé ôm lấy ngực, cảm thấy từ cuống họng cho đến phổi dường như bị một vết dao rạch đứt, giống như đang bị lửa thiêu đốt vậy.

Cung Chiến đang đứng chờ ngoài phòng bệnh, chợt nghe thấy tiếng ho khan dữ dội từ trong phòng bệnh vang ra, người đàn ông lập tức đứng dậy, vội vàng đi thay bộ quần áo vô trùng, sau đó bước nhanh vào phòng bệnh.

Cung Bắc vẫn đang ho khan, ho đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ ửng lên, anh ta đau lòng ôm Cung Bắc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho cậu bé.

“Khụ khụ khụ!” Cung Bắc vừa mới thả tay ra thì lập tức nhìn thấy một đám máu đỏ tươi giữa lòng bàn tay..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi