Đột nhiên Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn qua.
Anh hơi híp mắt trừng Trần Khánh Linh, thấp giọng hỏi: “Nói đủ chưa?”
“Tổng giám đốc Bạc…” Trần Khánh Linh bị ánh mắt đó dọa sợ đến mức lùi về sau nữa bước, không cam tâm nói: “Chuyện đến hôm nay mà anh còn muốn bao che cậu ta à? Cậu ta ở ngoài phản bội anh, cùng người đàn ông khác cùng đi vào khách sạn, tôi chỉ sợ anh mê mụi nên mới nhắc nhở anh…”.
Truyện Gia Đấu
“Lần trước giáo huấn cô như vậy vẫn chưa đủ phải không”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Trần Khánh Linh, tôi cảnh cáo cô, đừng để vì cô mà liên lụy đến cả Lục Thị!”
Trần khánh Linh nghe thấy câu này của anh, cô ta lập tức kinh hồn bạt vía.
Cô ta hoảng sợ lùi nửa bước, nép vào bên cạnh Lục Tê Đông.
Lục Tê Đông cũng chừng mắt nhìn cô ta, sợ cô ta nói quá nhiều trước mặt Bạc Tuấn Phong!
Người tinh mắt đều nhìn ra được Bạc Tuấn Phong muốn bảo vệ người phụ nữ của anh.
Trần khánh Linh còn gây rối như vậy, quả thật khiến Bạc Tuấn Phong không hài lòng!
Trần khánh Linh thấy Lục tê Đông cũng trừng mắt với mình như vậy, ủy khuất nói: “Chuyện em nói đều là thật mà!”
“Câm miệng! Đừng nói nữa!” Lục Tê Đông quát to một tiếng, quay lại xin lỗi Bạc Tuấn Phong: “Tổng giám đốc Bạc, Khánh Linh không hiểu chuyện, những lời vừa rồi anh đừng để y Bạc Tuấn Phong không quan tâm anh ta.
Lục Tê Đông gượng gạo kéo tay Trần Khánh Linh, nói với Bạc Tuấn Phong: “Tổng giám đốc Bạc, bọn tôi không làm phiên nữa, tạm biệt.”
Nói rồi nhanh chóng đem Trần Khánh Linh bỏ đi.
Đợi đến khi Trần Khánh Linh đi rồi Vân Giai Kỳ vẫn còn tức mình.
Người phụ nữ này đúng là rất biết tung tin đồn thất thiệt, ngậm máu phun người.
Cô ta mà còn nói tiếp nữa, dù Vân Giai Kỳ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!
Vân Giai Kỳ chọn vài món cho Vũ Minh và Mạn Nhi, để nhân viên đưa hai đứa nhỏ đến phòng thử quần áo.
Bạc Tuấn Phong ở phía sau lưng nói: “Tối đó, người em hẹn gặp là Tống Hạo Hiên?”
Vân Giai Kỳ quay đầu, thấy Bạc Tuấn Phong đang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, bỗng chốc trái tim cô như nguội lạnh: “Anh thật sự tin lời Trần Khánh Linh nói mà không tin tôi?”
“Anh tin em, nhưng em nói dối anh”
Vân Giai Kỳ: “…”
“Tối đó em trả lời anh là em hẹn với bạn” Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Đây là lần thứ hai em nói dối anh”
“T1 Cô sầu não nhéo ấn đường, vô lực nói: “Tôi không nghĩ chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy, tôi chỉ sợ anh nghĩ lung Vân Giai Kỳ bỗng chốc không thể phản bác tung nên mới không dám nói.”
“Nếu giữa em và anh ta không xảy ra chuyện gì thì sao em phải sợ”
Vân Giai Kỳ: “…”
Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, đột nhiên tự giễu cợt một câu: “Bạc Tuấn Phong, tôi không đáng để anh tin đến vậy à?”
“Em thì sao?” Bạc Tuấn Phong hỏi ngược lại: “Em có tin người đàn ông của em không”
“Trong mắt em, anh không đáng để em nói thật lòng sao?”
“Tôi không có…”
“Anh nói rồi, anh không thích em nói dối, nhưng hôm đó em đã nói dối anh, hết lần này đến lần khác”
Vân Giai Kỳ đuối lý không nói được gì.
Cô có chút chột dạ nói: “Hôm đó đúng là tôi nói dối, tôi thật sự có hẹn gặp mặt Tống Hạo Hiên ở quán cà phê trong khách sạn”
“Em không cần cường điệu rằng hẹn gặp ở quán cà phê, giữa em và anh ta xảy ra chuyện gì anh không tận mắt thấy, càng không hiểu rõ sự tình”.