HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô Vân Ngọc Hân, ca thụ tinh đã thành công!”
Hai ngày sau, Vân Ngọc Hân nhận được điện thoại của bác sĩ, trong điện thoại bác sĩ báo cho cô ta biết ca thụ tinh đã thành công.

Người mẹ mang thai hộ đã mang thai thành công.

Vân Ngọc Hân nghe xong không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, suy cho cùng thì người mang thai không phải là cô ta!
Nhưng khi cô ta nghĩ rằng đứa trẻ được người mang thai hộ là kết tinh của cô ta và Bạc Tuấn Phong, trong lòng cô ta mới cảm thấy được an ủi phần nào.

“Chăm sóc tốt cho cô ấy, ngày sinh dự tính là khi nào?”
“Ngày sinh dự tính là ngày năm tháng ba năm sau.”
“Được, tôi biết rồi”

Sau khi Vân Ngọc Hân biết được tin tức, cô ta nóng lòng chạy đến nhà họ Bạc.

Bạc Ngạn Thiên đang ở trong phòng làm việc.

Vân Ngọc Hân đi tới trước cửa phòng làm việc, nhanh chóng đưa tay mở cửa ra, nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên đang ngồi ở bàn viết thư pháp, cô ta chắp tay sau lưng bước vào, cười ngọt ngào nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông ơi!”
“Ngọc Hân đến đấy à?”
Bạc Ngạn Thiên cong khóe miệng, nói với cô ta: “Đến đây ngồi bên cạnh ông nội.”
Vân Ngọc Hân đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta, năm lấy cánh tay của ông ta, vui mừng nói: “Ông nội, cháu có một tin tốt muốn nói với ông”
“Ồ? Tin tốt gì thế?”
“Ông lại có thêm cháu chắt rồi!”
Vẻ mặt của Vân Ngọc Hân vui vẻ.


Bạc Ngạn Thiên nghe xong có chút kinh ngạc: “Cấy ghép thành công rồi?”
“Vâng, cháu đang mang thai rồi ạ, ngày dự sinh là vào tháng ba năm sau”
Bạc Ngạn Thiên nghe xong cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.


Thiên Ngạo! Hoặc là nó giao quyền thừa kế Thiên Ngạo vào tay người khác, hoặc là nó phải ngoan ngoãn cưới cháu, nó vẫn là cậu chủ cao quý của Thiên Ngạo đấy”
Vân Ngọc Hân nghe vậy không khỏi vui mừng.

Ý nghĩa của những lời này, chẳng lẽ là chỉ cần lấy cô ta là có thể lấy được quyền thừa kế của Thiên Ngạo sao?
Hóa ra ông cụ Bạc lại chiều chuộng mình như vậy?
“Ông ơi, ông thương cháu nhiều như vậy, làm sao cháu nỡ lòng nào lấy người khác được! Cháu cứ ở lì nhà họ Bạc, không phải nhà họ Bạc thì không gả! Có đôi khi cháu nghĩ, nếu cháu là cháu gái của ông thì tốt biết bao? Nếu cháu là cháu gái ông, ai cháu cũng không lấy, cháu ở lại bên cạnh ông, ai cháu cũng không cần, cháu sẽ chăm sóc cho ông!”
“Ha ha ha, Ngọc Hân, cái miệng nhỏ của cháu đúng là ngọt thật đấy!”
“Cháu chỉ nói lời thật lòng mà thôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi