HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Mạn Nhi?”
Cô dịu dàng gọi tên Mạn Nhi.

Trong lúc ngủ mơ, Mạn Nhi hơi nhíu mày, nhưng vẫn không tỉnh dậy như cũ.

“Mạn Nhi ơi?”
Vân Giai Kỳ tiếp tục lắc cô bé nhè nhẹ, đồng thời gọi thêm vài tiếng.

Cuối cùng ngón tay của Mạn Nhi cũng giật giật.

Ấn đường khẽ chau lại, mí mắt của cô bé từ từ mở ra, trong đôi mắt toàn là tơ máu.

Mạn Nhi mở to đôi mắt mơ màng buồn ngủ, con ngươi dần lấy lại tiêu cự, nhưng đáy mắt chất chứa sự lạnh lùng âm u.

Trong lòng Vân Giai Kỳ kinh hãi.

Cô còn tưởng rằng vì bị đánh thức nên Mạn Nhi mới không vui, vì thế cô cầm món đồ chơi ở đầu giường lên, dùng âm thanh đáng yêu dỗ cô bé vui vẻ: “Công chúa nhỏ Mạn Nhị, tất cả mọi người đang chờ công chúa nhỏ xuống lầu để thưởng thức bữa tối cùng nhau đó!”

Mạn Nhi chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cô bé nhìn chăm chằm con thú bông trong tay Vân Giai Kỳ với vẻ mặt lạnh như băng, đột nhiên trong mắt tràn ngập sự tàn bạo.

.

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Giọng nói của Vân Giai Kỳ khựng lại vài giây, cô cười cười, dỗ dành vài tiếng: “Công chúa nhỏ Mạn Nhi, mẹ có thể có vinh hạnh mời công chúa nhỏ cùng thưởng thức bữa tối hay không…”
Vân Giai Kỳ còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên Mạn Nhi giơ tay lên, đánh bay con búp bê vải trong tay cô ra ngoài.

Một tiếng “bụp” vang lên.

Con rối bị ném vào tường, rơi xuống đất.

Mạn Nhi đã hơi mạnh tay nên khiến cho tay của Vân Giai Kỳ có chút đau.

Cô đờ ra chưa phản ứng lại được, nhìn đứa trẻ đột nhiên trở nên xa lạ trước mặt, bỗng chốc cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.

Không hiểu vì sao, đây có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy khi Mạn Nhi tỉnh lại, cô bé như biến thành người khác.


Lúc trước, Mạn Nhi là một cô bé vô cùng ngây thơ, đáng yêu, dịu dàng, ngoan ngoãn như một thiên sứ nhỏ.

Sau đó, cô bé bị Bạc Ngạn Thiên đưa về nhà họ Bạc, mặc dù cô bé có lạnh lùng với cô, cứ mở miệng là “người đàn bà xấu xa”, nhưng lúc đó không giống như bây giờ, mắt cô bé lạnh như băng khi nhìn cô.

“Mạn Nhi…”
Mạn Nhi lạnh lùng nói: “Không được phép gọi tên con!”
Giọng điệu vô lễ đó khiến mắt Vân Giai Kỳ đỏ hoe.

Cô bối rối nhìn Mạn Nhi, nghe giọng điệu lạnh lùng của cô bé, cô rất đau lòng.

“Trước giờ mẹ vẫn luôn gọi con như vậy mà? Mạn Nhi, con làm sao vậy…không được phép gọi tên của con!”
Mạn Nhi nói: “Mẹ không có tư cách gọi tên con như vậy.”
“Mạn Nhị, tại sao vậy… Sao đột nhiên con lại trở nên…”
Đáng sợ như vậy.

Nếu không phải đứa trẻ trước mặt cô có khuôn mặt giống hệt Mạn Nhi, chắc cô cũng sẽ tự hỏi rằng đứa bé này có phải là Mạn Nhi hay không!
Khi Bạc Tuấn Phong thấy Vân Giai Kỳ đi lên lâu một hồi lâu chưa xuống, bèn đi lên theo.

Cửa phòng ngủ khép hờ.

Vừa bước tới của, anh đã nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của Mạn Nhi ở trong phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi