HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Vân Giai Kỳ đón Cung Bắc về nhà, vì là sinh nhật của Cung Bắc nên Cung Dận, Cung Chiến, Cung Phi, Mộng Yến Mi đều tới.

Vừa hay, ngồi đủ một chiếc bàn lớn.

Vân Giai Kỳ đưa Cung Bắc vào phòng vô trùng trước, cho cậu bé thích ứng với môi trường, sau đó liền đi vào bếp, chuẩn bị trổ tài.

Đến giờ cơm trưa.

Người giúp việc vào trong bếp, lần lượt dọn những món ăn thịnh soạn mà Vân Giai Kỳ đã chuẩn bị lên bàn.

Cung Chiến bế Cung Bắc từ phòng vô trùng ra.

Mộng Yến Mi cùng với Cung Dận cũng ngồi vào bàn.

Họ vừa mới vào chõ liền nhìn thấy một bàn tiệc trưa thịnh soạn, có phần líu lưỡi không nói nên lời.


Vân Giai Kỳ đã đầu tư tâm sức vào cả bàn tiệc này, mỗi một món ăn vừa tinh tế đẹp đẽ, lại vừa hấp dẫn người ta, quả thực đầy đủ cả sắc lẫn hương, cho dù so sánh với đầu bếp hàng đầu của nhà họ Bạc hay nhà họ Cung cũng không mảy may thua kém!
Mộng Yến Mi trước đó vẫn còn coi thường chuyện Vân Giai Kỳ nói sế tự mình làm cơm.

Dẫu gì cũng là con gái nhà quyền quý chân chính, mười ngón tay không dính nước xuân, nào có chuyện xuống bếp nấu ăn? Nơi phòng bếp là chỗ dành cho những kẻ thấp kém mạt hạng.

Mộng Yến Mi từ nhỏ đến lớn cũng rất hiếm khi có cơ hội đặt chân vào phòng bếp.

Thế mà nhìn một bàn tiệc trưa dày công nấu nướng này, bà ta không khỏi khuất phục từ tận đáy lòng!
Hóa ra, một người phụ nữ biết nấu ăn lại có sức hấp dẫn đến như vậy!
Cung Dận cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Vân Giai Kỳ, đây đều là do con làm à?”
Vân Giai Kỳ gật gật đầu.

Cung Dận không nén được có chút nghi ngờ: “Nếu con không nói ra là con làm, ta còn nghĩ là do đầu bếp hàng đầu làm đấy”
Ông ta còn chưa nếm thử, nhưng nhìn qua thấy rất ngon miệng.

Trước giờ luôn ăn sơn hào hải vị nên khẩu vị của Cung Dận cũng càng khó tính hơn, tuy rằng đầu bếp hàng đầu của nhà họ Cung luân phiên đổi mới món ăn, nhưng cũng đã không có khả năng khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn nữa.


Nhưng không biết vì lẽ nào, nhìn thấy những món ăn ngon do Vân Giai Kỳ làm, ông lại cảm thấy cực kỳ muốn ăn.

Cung Dận nói: “Tuấn Phong thật có phúc”
Nếu như Mộng Yến Mi có được tài nghệ thế này, nấu canh làm cơm cho ông ta, thì thật hạnh phúc biết mấy.

Mộng Yến Mi ở bên cạnh lạnh lẽo quăng sang một ánh mắt: “Ông đây là chê tôi không biết nấu ăn ư?”
Cung Dận nói: “Không có.”
“Tôi thấy đây rõ ràng là ý ông muốn nói đấy” Mộng Yến Mi hơi khó chịu không vui.

Nhất là khi vừa nhìn thấy ánh mắt Cung Dận lộ ra vẻ tán dương Vân Giai Kỳ, bà ta càng cảm thấy trong lòng bị kích thích.

Cung Dận nói: “Thời đại hiện giờ, phụ nữ biết xuống bếp là điều hiếm có, tôi chẳng qua chỉ là có sao nói vậy thôi mà”
Mộng Yến Mi không đồng ý: “Nhưng trong nhà cũng đã có người giúp việc, bảo mẫu, đầu bếp rồi, còn cần phải tự mình xuống bếp sao?”
Phòng bếp là chỗ cho những kẻ thấp hèn mạt hạng, có ai từng thấy bà chủ giàu có nào đích thân xuống bếp chưa?
Vân Giai Kỳ làm sao có thể không nghe hiểu, Mộng Yến Mi đây là đang cố tình chĩa mũi dùi vào cô.

Nhưng cô không lấy đó làm điều.

Vân Giai Kỳ chậm rãi lên tiếng: “Nấu ăn không phải thuộc công việc của riêng ai, đôi khi nấu ra những món ăn ngon cũng là một vui thú của đời người, chính tay mình làm ra một món ăn hấp dẫn khiến người khác thèm chảy nước miếng, cũng có cảm giác thành tựu! Hạng người gì thì mới phân chia ra thành ba, sáu, chín loại người, còn nghĩ rằng chuyện xuống bếp đều là của đàn bà luống tuổi, vì biết nấu cơm nên người đó không cao quý, thấp hèn ư? Con thì lại cảm thấy không đúng!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi