HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Cung Bắc đảo mắt một vòng, ngay lập tức kinh ngạc, liếc mắt một cái là nhận ra bản thân.

Kẹo đường của Cung Bắc đứng ở trung tâm bánh kem, hồng hồng mềm mềm, cực kỳ bắt mắt và sống động.

“Cái này là con sao?” Cậu bé chỉ vào kẹo đường hình mình mà hỏi.

Vân Giai Kỳ gật gật đầu, cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Người khác nhìn vào kẹo đường hình người cô làm là biết ai liền, chẳng phải đủ để chứng minh kẹo cô làm rất giống với người thật sao?
“Đây là chú…”
Cung Bắc lại chỉ vào kẹo hình Bạc Tuấn Phong: “Cũng giống chú nè.”
Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Giống chỗ nào?”
“Dữ y như chú vậy đó.”
Bạc Tuấn Phong: “…”
Những lời nói ngây ngô và hài hước của Cung Bắc đã làm dịu bầu không khí u ám ban đầu ngay lập tức.

Vân Giai Kỳ bấm bụng nhịn cười muốn chảy cả nước mắt: “Có phải giống y như đúc không?”
“Vâng, rất giống!” Cung Bắc gật đầu, chỉ vào một chiếc kẹo nhỏ khác: “Còn cái này là Vũ Minh”
Vân Giai Kỳ gật đầu: “Đúng rồi”

“Đây là mẹ”
Cung Bắc cảm động hết sức.

Bánh kem này thực sự rất xinh đẹp, khó có thể tưởng tượng được, mẹ có tay nghề cao như vậy.

Mọi người nhiễm cảm xúc của cậy bé, đều không kìm được mà nhếch khóe miệng cùng nhau nở nụ cười.

“Cái này là… Mạn Nhi…” Cung Bắc chỉ vào chiếc kẹo đường cuối cùng.

Mạn Nhi nghe vậy, ngẩng đầu, ánh mắt dừng chỗ bánh kem, cũng có thể thấy được chiếc kẹo nhỏ kia giống mình như đúc.

Vân Giai Kỳ cực kỳ chuyên chú dụng tâm khi vẽ hình của Mạn Nhi.

Cô vẽ một gương mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ.

Trong trí nhớ của cô, đó là bộ dạng đáng yêu nhất của Mạn Nhi.

Mạn Nhi nhìn kẹo đường của bản thân, nhất thời hơi ngẩn ngơ.


Đây là cô bé sao?
Vân Giai Kỳ nói: “Bắc, hôm nay là sinh nhật của con, Vũ Minh và Mạn Nhi! Các con sinh nhật cùng ngày, cho nên bánh kem này là làm cho ba cục cưng tụi con đó!”
Mộng Yến Mi nghe vậy, nụ cười lập tức gượng gạo.

Đột nhiên bà ta có chút bất an.

Sinh nhật của ba đứa bé cùng một ngày, là bởi vì ba đứa là anh em ruột với nhau!
Đây là bí mật mà bà ta giấu sâu trong lòng.

Bà ta không hy vọng rằng Bạc Tuấn Phong biết, cũng không hy vọng Vân Giai Kỳ biết.

Chỉ là, không biết rằng bí mật này còn có thể chôn giấu bao nhiêu lâu nữa.

Vân Giai Kỳ không hề chú ý tới sự thay đổi của Mộng Yến Mi.

Cô nói với Cung Bắc: “Bắc, thắp nến ước nguyện với Vũ Minh và Mạn Nhi được không con?”
“Vâng ạ!”
Ngay lập tức, Vân Giai Kỳ rút ra những cây nến số.

Sáu tuổi rồi.

Vân Giai Kỳ châm lửa vào những cây nến, tắt đèn đi, căn phòng không còn ánh sáng lập tức tối sâm xuống.

Ngọn lửa chiếu rọi gương mặt từng người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi