HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Không phải anh đang là người bị thương sao? Anh còn trông coi nữa?”
“Anh không sao” Anh nói: “Vũ Minh ở trong bệnh viện sẽ không nghỉ ngơi được.

Tình huống của Mạn Nhi sao rỉ “Tôi đã mời bác sĩ Mạnh, ông ta nói chờ anh có thời gian phải ngồi xuống nói chuyện cùng anh”
“Ừm, chờ anh xuất viện đã”
“Tuấn Phong…” Cô há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Cô đột nhiên muốn nói cho anh biết, anh sắp làm cha.

Lúc ở trong bệnh viện, cô đi ngang qua khoa phụ sản, nhìn thấy rất nhiều người chồng ôm đứa nhỏ mới sinh, nét mặt mừng rỡ.

Cô bỗng nhiên tưởng tượng đến dáng vẻ của anh lúc ôm đứa nhỏ trong ngực.

Anh sắp làm cha.


Cô vốn đã định nói cái bí mật đè nén dưới đáy lòng này cho anh biết.

Nhưng mà hôm nay lại xảy ra chuyện này, bây giờ mà nhắc tới chuyện đó hình như không được thích hợp, đợi anh xuất viện rồi nói sau vậy!
Cô có chút lo sợ không yên lòng, không biết nếu anh biết chuyện cô mang thai thì sẽ có tâm trạng ra sao?
Vui vẻ ư?
Hay là khẩn trương?
Yên tâm chăng?
Hay là… phản đối?
Anh đã có Vũ Minh, có Mạn Nhi rồi, liệu có còn chờ mong sinh mệnh bé nhỏ vừa mới hình thành trong bụng cô nữa không?
Cô nhìn thấy sắc mặt anh ẩn ẩn lo lắng, trong chốc lát, mấy lời vốn định nói ra lập tức nuốt xuống.

Cô nói với anh: “Em đưa Vũ Minh về nhà, sáng mai em sẽ qua tới”
“Được”
Cô nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, chúng ta về nhà thôi”
Bạc Vũ Minh dụi dụi mắt, đi tới bên cạnh của cô, ngoan ngoãn dắt tay cô.


Cô nhìn ra được cậu bé có chút mệt mỏi.

Bởi vì cậu bé chủ động dắt tay cô, khóe miệng cô không khỏi cong lên.

Nếu như không phải cô đang mang thai, cô làm sao chịu để cho Vũ Minh đi bộ, chỉ hận không thể ôm cậu bé đi thẳng một mạch về trên xe.

Sau khi về nhà, người giúp việc vừa đút Mạn Nhi uống thuốc xong, cô bé lập tức nằm xuống ngủ.

Cô đuổi Bạc Vũ Minh về phòng, lập tức nghe người giúp việc nói: “Hôm nay Cung Bắc cả ngày không thấy cô đâu, cậu bé rất là lo lắng”
Cô đi tới cửa phòng vô trùng, cách cánh cửa sổ, Cung Bắc của cô đang ngồi trơ trọi trên giường, vẻ mặt u ám.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa sổ, Cung Bắc nghe thấy tiếng động quay lại, cậu bé vừa nhìn thấy cô, lập tức mặt mày tươi cười.

“Mẹ!”
Vân Giai Kỳ vừa mở cửa ra, Cung Bắc lập tức đã lao về phía cô, nhào vào lòng cô.

Cô ôm cậu bé thật chặt, trong lòng cô có một chút ấm áp.

Bất kể là gặp phải chuyện gì, khi đứa nhóc này nhào vào lòng cô nũng nịu, trong lòng Vân Giai Kỳ đều cảm thấy vô cùng ấm áp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi