Cái giá cô ta phải trả cho tội ác của mình rõ ràng là ít hơn tôi rất nhiều! Tại sao tôi phải giết cô ta? Còn dùng thủ đoạn phạm tội hèn hạ như vậy, giữa ban ngày ban mặt ở một bệnh viện công dưới mắt mọi người, tôi cầm dao ra tay với cô ta, để nhận được gì chứ? Đổi lại việc phải vào tù, mất cả chì lẫn chài sao? Tôi đâu có ngớ ngẩn như vậy!”
“Vân Giai Kỳ, miệng lưỡi cô đúng là khéo léo quá đấy! Nếu như không phải có chứng cứ xác thực, tôi đã hoàn toàn bị cô thuyết phục rồi!”
“Chứng cứ gì?”
Cảnh sát đột nhiên cầm chiếc túi niêm phong trên bàn.
Bên trong chiếc túi niêm phong kia là một con dao gọt hoa quả dính máu.
“Nhận ra con dao này, đúng không? Trên con dao chỉ có dấu vân tay của cô, cùng vết máu của nạn nhân Vân Ngọc.
Hân, đây không được coi là bằng chứng xác thực sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đã trình bày rất rõ ràng rồi, là cô ta nắm tay tôi, tự đâm về phía mình!”
“Cô có biết một người cầm dao tự đâm mình cần bao nhiêu dũng khí không?”
Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồng chí cảnh sát, cầu xin anh đứng trên lập trường của tôi suy nghĩ một chút, nếu tôi có động cơ giết cô ta, tại sao lại chọn một dịp như vậy chứ?”
“Có lẽ các cô đã nói chuyện gì đó không hợp nhau rồi cô xúc động giết người?
Vân Giai Kỳ nói: chính là sự thật!”
Tôi nói rồi, tôi không có giết cô ta, đó Cô cảm thấy cho dù mình có nói gì, bất kể làm sáng tỏ bằng cách nào đi nữa, cô có trăm miệng cũng không thể biện hộ cho chính bản thân được!
Tất cả các chuỗi chứng cứ đều chỉ ra hung thủ là cô.
Không thể không nói, Vân Ngọc Hân tính toán đến bước này, thật sự đúng là dùng nhiều tâm tư để suy tính thật đấy.
Cô phải nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể nào tẩy sạch tội lỗi được sao?
Hai cảnh sát đột nhiên đứng dậy, bước ra ngoài, đóng cửa lại, đưa nhau điếu thuốc cùng bật lửa.
“Vụ án này rất khó đấy!”
“Người phụ nữ đó đúng là quá cứng miệng!”
“Đội trưởng, anh nghĩ những gì cô ấy nói có khả thi không?
Lỡ như, thật sự là Vân Ngọc Hân muốn đổ tội cho cô ấy thì sao?”
Đội trưởng nghỉ ngờ, hỏi: “Anh chưa xem qua báo cáo thương tích bệnh viện gửi tới sao?”
“Xem rồi…”
“Trên báo cáo giám định thương tật đã viết rất rõ, vết thương được gây ra bởi một vật sắc nhọn, miệng vết thương sâu đến vậy mà một người bình thường có thể tự khiến mình bị thương theo cách tàn nhãn như này được sao? Đổi lại là anh thì anh có làm được không?”
Thành thật mà nói.
Người bình thường sao có thể làm ra chuyện này?
Nhanh chóng, chuẩn xác, tàn nhãn.
Họ đã xử án bao nhiêu năm, từng thấy bao nhiêu vụ án mà hung thủ xuống tay tàn nhãn với nạn nhân, nhưng chưa từng gặp trường hợp nào mà nạn nhân lại tự xuống tay tàn nhãn với chính mình như vậy.
“Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này”
Hai viên cảnh sát chịu trách nhiệm tra hỏi hút hết điếu thuốc rồi quay trở lại phòng thẩm vấn.
Cục trưởng đã ra yêu cầu, bằng mọi cách phải khiến người phụ nữ này thành thật thú nhận và khai báo trong tối nay.
Họ cũng phải chịu áp lực không nhỏ.
Xét cho cùng, đây là một vụ án rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn..