HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Nửa tiếng sau.

Họ không còn cách nào khác, đành phải áp giải Vân Giai Kỳ về lại phòng giam.

Hai viên cảnh sát đi đến phòng thụ án.

Hai người vừa đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người trong phòng đều quay qua nhìn họ.

Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự xua xua tay: “Không thẩm vấn được gì”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chỉ có cách đợi người bị hại tỉnh lại và thu thập lời khai của cô ta thì mới có thể tìm ra điểm mấu chốt của vụ án này”
Mọi người im lặng nhìn nhau.

Bỗng một người trong số họ lên tiếng: “Nạn nhân tỉnh rồi sao?”
“Bệnh viện vừa gọi báo ca phẫu thuật của Vân Ngọc Hân đã thành công, hiện không còn nguy hiểm đến tính mạng, cô †a được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi”
“Cô ta tỉnh lại chưa?”

“Cái này vẫn chưa biết”
Bệnh viện.

Bạc Tuấn Phong về biệt thự Long Thần một chuyến.

Anh vẫn chưa nói cho Vũ Minh và Cung Bắc biết chuyện Vân Giai Kỳ vướng vào rắc rối, anh chỉ nói Vân Giai Kỳ thấy mệt trong người nên nghỉ ngơi tại bệnh viện luôn.

Ngay khi vừa rời khỏi biệt thự Long Thần, Bạc Tuấn Phong nhận được tin báo Vân Ngọc Hân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, hiện được chuyển đến phòng chăm sóc và giám sát đặc biệt.

Bạc Tiêu Dương đưa Lâm Tĩnh Anh về nhà rồi đi đến bệnh viện.

Cậu ta vừa bước vào phòng bệnh thì đã thấy Vân Lập Tân và Lý Uyển Đồng đã ngồi ở đó từ bao giờ.

Vừa nhìn thấy Bạc Tiêu Dương, Vân Lập Tân cau mày, hỏi: “Cháu đến đây làm gì?”
“Sao, cháu không được đến à?”
Vân Lập Tân tức giận trợn trừng mắt: “Cháu…”
“Cháu đến xác nhận xem Vân Ngọc Hân còn sống hay đã chết.


Xem ra cô ta vẫn sống sờ sờ ra đấy chứ nhỉ”
“Cháu còn dám nói đến chuyện Vân Ngọc Hân không chết được?”
“Cháu chẳng màng cô ta sống chết ra sao, chỉ cần đừng làm liên lụy đến Vân Giai Kỳ là được, nếu không đó mới là tội đáng chết đấy!”
Vân Lập Tân nghiến răng đây căm phẫn.

Ông ta đang định mắng chửi lại Bạc Tiêu Dương thì cửa phòng bệnh mở ra.

Vân Lập Tân quay sang nhìn, vừa thấy Bạc Tuấn Phong, ông ta đứng phắt dậy: “Tuấn Phong, cuối cùng cháu cũng đến rồi! Ngọc Hân vừa tỉnh lại, con bé nói muốn gặp cháu”
Vân Lập Tân chưa kịp nói xong thì một giọng nói yếu ớt, nũng nịu đã vang lên sau lưng ông ta.

“Anh Tuấn Phong…”
Vân Lập Tân đứng tránh sang một bên.

Bạc Tuấn Phong liếc nhìn, Vân Ngọc Hân đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt tựa như không còn một giọt máu.

Bạc Tuấn Phong nhìn sang Bạc Tiêu Dương, hỏi: “Gặp được người đó chưa?”
Bạc Tiêu Dương lắc lắc đầu.

Anh bỗng nói: “Mọi người ra ngoài đi, tôi có muốn nói chuyện riêng với Vân Ngọc Hân”
Vân Lập Tân do dự nhìn Vân Ngọc Hân, nhưng Vân Ngọc Hân khẽ gật đầu: “Cha, mẹ, hai người ra ngoài đi, để con và anh Tuấn Phong có chút không gian riêng tư”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi