Anh ta liếc nhìn Bạc Ngạn Thiên trên giường bệnh, thầm hỏi: “Chuyện này, anh muốn xử lý như thế nào? Vân Ngọc Hân không phải là nhân vật dễ đối phó, bây giờ một khi anh rời khỏi đây, giới truyền thông bên ngoài bệnh viện sẽ thừa cơ xông vào, không ai có thể đoán được liệu Vân Ngọc Hân sẽ nói ra những gì.
Dâu sao anh cũng không thể rời khỏi đây được, Tống Hạo Hiên bảo lãnh cho cô ấy cũng tốt.
Đợi khi cuộc điều tra trở nên rõ ràng thì sớm muộn gì anh cũng có thể gặp cô ấy”
Bạc Tuấn Phong im lặng.
Thấy anh không có phản ứng gì, Bạc Tiêu Dương đột nhiên giễu cợt: “Vân Ngọc Hân là một mớ hỗn độn không dễ đối phó.
Cô ta là người của công chúng, mọi việc cô ta nói và làm đều nằm trong tầm kiểm soát của giới truyền thông.
Khả năng thao túng các phương tiện truyền thông của cô ta cũng không vừa, nếu để gây ra khủng hoảng dư luận thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
“Đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Chiều nay, tôi đã sắp xếp cho cô ta xuất viện và chuyển đến một biệt thự để hồi phục vết thương.”
“Cô ta sẽ đồng ý đi cùng anh ư?”.
Tìm truyện hay tại ++ ТRUМTRU YEN.
мE ++
“Tôi không quan tâm cô ta có muốn hay không”
Khi cô ta đã yên vị trong lãnh địa riêng của anh, Bạc Tuấn Phong sẽ cử người canh gác cô ta thật nghiêm ngặt.
Đến lúc đó, giới truyền thông khắp nơi cũng sẽ không bao giờ có cơ hội làm gì cả.
Bạc Tuấn Phong không thể bị Vân Ngọc Hân điều khiển nữa.
Vào buổi chiều, Bạc Tuấn Phong đã sắp xếp để Vân Ngọc Hân xuất viện.
Giờ đây, dù đã qua cơn nguy hiểm nhưng Vân Ngọc Hân vẫn chưa thể xuất viện được.
Tuy nhiên chỉ với một câu nói của Bạc Tiêu Dương, bệnh viện đã phải làm thủ tục xuất viện theo sự sắp xếp của anh ta.
Vân Ngọc Hân vốn là đang chợp mắt, nhưng bị đánh thức đột ngột, cô ta mở mắt ra liền thấy một nhóm bác sĩ và y tá xông vào phòng muốn đưa cô ta đi.
Bạc Tuấn Phong đứng ở cửa đối diện với ánh đèn, trông vẻ mặt vô cùng anh tuấn.
Vân Ngọc Hân hét lên: “Các người làm gì vậy?”
“Cô Vân Ngọc Hân, hiện tại chúng tôi sẽ đón cô xuất viện, mong cô hãy hợp tác.”
“Xuất viện? Vết thương của tôi còn chưa lành, tại sao lại phải xuất viện?”
Vân Ngọc Hân nghi ngờ chất vấn, nhưng khi nhìn thoáng qua Bạc Tuấn Phong ở một bên liền biết là do người đàn ông này muốn đưa cô ta ra khỏi bệnh viện để kiểm soát cô ta.
Chắc chắn là do anh lo lắng rằng nếu cô ta ở nơi công cộng như vậy, một khi để truyền thông khắp nơi thừa cơ xông vào bệnh viện thì Vân Ngọc Hân sẽ dùng phương tiện truyền thông tạo dư luận để khống chế anh.
Người đàn ông này ta tay quả thực là nhanh chóng và dứt khoát, hành động nào cũng là muốn đẩy cô ta vào bước đường cùng.
Khi cô ta được anh đưa ra khỏi bệnh viện và bị kiểm soát nghiêm ngặt, anh liền có thể an tâm bỏ mặc cô và bảo vệ cho Vân Giai Kỳ rồi, đúng là nằm mơ.
Bề ngoài, Vân Ngọc Hân ngoan ngoãn hợp tác nhưng lại lén lút bí mật nhắn tin liên hệ các phương tiện truyền thông qua điện thoại.
Khi cô ta đi theo Bạc Tuấn Phong, vừa đi tới cổng bệnh viện cô ta đột nhiên lại gân nắm lấy cánh tay của anh: “Anh Tuấn Phong, chân em đi không nổi, sao anh không đỡ em một chút?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đừng chạm vào tôi, bẩn”
Nụ cười của Vân Ngọc Hân càng trở nên rạng rỡ.
Khi hai người đi ra ngoài liền thấy đám phóng viên truyền thông hùng hậu ngoài cửa, nụ cười rực rỡ này càng khiến cho bọn họ không kiềm chế được.
Tân Khải Trạch ngẩn người nhìn đám người xông qua.
Bạc Tuấn Phong nghi ngờ nhìn Tân Khải Trạch, dường như đang đặt câu hỏi tại sao lại không xử lý những phương tiện truyền thông này..