Ngay cả khi bị thẩm vấn, cô ấy cũng không bao giờ rơi nước mắt nhưng bây giờ đối mặt với vô số lời nguyền rủa, không biết tại sao, cô lại đột nhiên bị đánh bại.
“Em không làm… em không làm gì cả…”
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Em không…”
“Anh biết em không làm, em vô tội”
“Tại sao họ không tin em.”
Tống Hạo Hiên nhẹ giọng nói: “Anh tin em, bọn họ mù quáng, đừng quan tâm bọn họ nói cái gì!”
Vân Giai Kỳ quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn.
Chiếc xe dừng lại ở một ngã tư đèn giao thông.
Cô chợt nhìn thấy một mẩu tin trên màn hình quảng cáo LED cực lớn ở quảng trường đối diện.
Vân Giai Kỳ không muốn nhìn lại, nhưng đột nhiên khuôn mặt của Bạc Tuấn Phong hiện ra trên màn hình.
Trên màn hình, Vân Ngọc Hân khoác tay Bạc Tuấn Phong với vẻ mặt ngọt ngào và tuyên bố với giới truyền thông rằng: “Anh Bạc Tuấn Phong và tôi sắp đính hôn!”
“… Tôi và anh Bạc Tuấn Phong, sắp kết hôn… Tôi đang mang thai đứa con của anh ấy… Vì tai nạn này nên thật không may đã không thể cứu được đứa bé nhưng anh Bạc Tuấn Phong đã nói với tôi… Chúng tôi sẽ có đứa con khác…”
“Anh Bạc Tuấn Phong… thứ lỗi cho em, không thể kìm lòng muốn chia sẻ niềm vui này với bạn bè trong giới truyền thông, được chứ? Tôi hy vọng rằng đám cưới của chúng tôi sẽ được mọi người chúc phúc!”
“Anh biết không? Anh nói muốn lấy em, cho em một danh phận rõ ràng, em đã vô cùng hạnh phúc.
Em đợi ngày này rất lâu rồi anh có biết không? Tha thứ cho tình cảm của em, tha thứ cho em muốn chia sẻ niềm vui này trước!”
Chuyển cảnh, máy ảnh quét đến đám đông.
Lần lượt quay đến vẻ mặt tức giận đang gào thét khản cổ đòi lên án Vân Giai Kỳ.
“Vân Giai Kỳ chính là người phụ nữ độc ác nhất trong lịch sử! Vì lợi ích của bản thân, cô ta sẽ không từ thủ đoạn để giết hại đứa bé trong bụng Vân Ngọc Hân.
Đứa nhỏ vô tội, đó cũng là một sinh mệnh nhỏ.
Lẽ nào cô ta không sợ bị quả báo ư?”
“Loại phụ nữ này đáng bị sét đánh!”
“Giết người phải trả giá bằng mạng sống, điều đó là chính đáng! Vân Giai Kỳ nên bị kết án tử hình!”
Tống Hạo Hiên cũng chú ý đến các màn hình quảng cáo trên quảng trường.
Anh ta ngay lập tức che mặt Vân Giai Kỳ và bắt cô quay đi, không cho cô nhìn lại.
“Đừng nhìn!”
Vân Giai Kỳ nhìn chằm chằm sơn đỏ khắp người với vẻ mặt ngây dại.
Họ sắp đính hôn? Vân Ngọc Hân công khai chuyện kết hôn và cô trở thành một kẻ thứ ba xấu xa.
Anh muốn tay trong tay với cô ta ư?
Nhiều ngày như vậy, anh lạnh lùng bỏ mặc cô ở đồn cảnh sát, hóa ra anh lại đính hôn với Vân Ngọc Hân?
Cho nên… Cô đợi lâu như vậy cũng không đợi được Bạc Tuấn Phong, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới việc chăm sóc cô.
Nghĩ đến đây, Vân Giai Kỳ cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu không đáy, chân tay lạnh toát.
“Tạch…”
Vân Giai Kỳ căn chặt răng, vô số giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay nhòe nhoẹt.
Dù không có âm thanh nhưng giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác rơi xuống.
Trái tim của Doãn Lâm bị xuyên thủng và đau đớn khi anh ta nhìn thấy vậy.
Anh ta lại nhìn vào màn hình LED lớn ở quảng trường, muốn chạy ngay tới đập vỡ màn hình đã khiến cô đau lòng.
“Đừng khóc, đừng khóc…”
Đó là lần đầu tiên Tống Hạo Hiên thấy cô tuyệt vọng và gục ngã như vậy.
Anh ta ôm chặt lấy cô nhưng chỉ có thể cảm thấy cô run lên càng lúc càng run hơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không ngăn được.
“Giai Kỳ… Đừng khóc, cho dù không quan tâm đến mình thì cũng phải quan tâm đứa nhỏ trong bụng…”.