HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Anh lạnh lùng nhướng mày, đột nhiên kéo môi, độ cong cười như không cười, làm cho người khác cảm thấy lạnh lùng.

“Hẹn một ngày khác để phẫu thuật”
“…Phẫu thuật gì?”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng phản ứng lại: “Phẫu thuật phá thai sao! Anh điên rồi sao?”
“Anh không thích người khác chạm vào, thèm muốn hoặc can thiệp vào đồ của mình, rất không thích”
Vân Giai Kỳ lập tức phẫn nộ khi nghe câu này: “Tôi là đồ vật sao? Tôi là đồ dùng cá nhân của anh sao? Tôi là người đang còn sống! Tôi lẽ nào không có quyền quyết định sự tự do của bản thân sao?!”
“Em không có.”
Bạc Tuấn Phong siết chặt quai hàm dưới của cô: “Vân Giai Kỳ, em là của anh”
Nói xong anh ôm ngang cô lên.

Vân Giai Kỳ kêu lên một tiếng kinh hãi, vừa đẩy vừa đánh anh: “Thả ra! Bạc Tuấn Phong, anh thả ra!”
Một giây tiếp theo, cô bị bế lên giường, người đàn ông nắm lấy chăn bông, che kín cơ thể cô.

Vân Giai Kỳ đang vùng vẫy cố gắng ngồi dậy, Bạc Tuấn Phong đã cúi người xuống, ngay lập tức tàn nhẫn ấn cô xuống giường.


“Đừng làm cho anh nghĩ rằng em bẩn”.

Chuyên trang đọc truyện -- TRÙMTR UYỆN.

M E --
“Anh ghét em bị làm vấy bẩn”
Hai chữ lạnh lùng này không có chút nhiệt độ, khiến trái †im Vân Giai Kỳ run lên kịch liệt.

Đôi mắt cô mở to, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Bạc Tuấn Phong dùng ngón tay thon dài vuốt ve gò má cô, thương hại vuốt ve giọt lệ nơi khóe mắt của cô, cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn giọt nước mắt rơi ngưng tụ trên đầu ngón tay, thu mắt lại hôn cô.

Lông mi dài, che phủ đi đáy mắt đông cứng của anh, người đàn ông lại một lần nữa mở mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Vân Giai Kỳ đột ngột tránh anh.

Nhưng Bạc Tuấn Phong hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn thoát.


Nhưng bằng hai bàn tay, anh nắm cầm của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình, thấy cô nghiến răng không mở miệng, liền cau mày không vui: “Mở miệng ra”
Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy tràn đầy sự nhục nhã, đột nhiên cắn chặt đốt ngón tay của anh.

Dùng sức nhiều như vây, để lại một vết răng sâu trên ngón tay anh, máu tươi chảy ra, mặt của người đàn ông vẫn thờ ơ lạnh lùng, sau đó trên khóe môi dính máu tươi của cô, mãnh liệt hơn lên.

“Ưm…”
Vân Giai Kỳ hai tay chống ở ngực, vùng vẫy chống cự, nhưng không kìm được nụ hôn của người đàn ông này, nên đã nhanh chóng bị hạ gục.

Mãi cho đến khi kết thúc nụ hôn, ánh mắt của Bạc Tuấn Phong rơi xuống đôi môi sưng đỏ bị anh xé rách của cô, đầu ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng cô, sau đó anh đứng dậy, nói với cô: “Hãy nghỉ ngơi thật tốt”
Vân Giai Kỳ năm thẳng trên giường, không cử động, có lẽ từ bỏ chống cự rồi.

Cô biết rằng, người đàn ông này muốn giam hãm sự tự do của cô, cô không còn nơi nào để đi.

Tuyệt vọng, thê lương, ngay lập tức chôn vùi cô.

Cho dù cô không nói gì, Bạc Tuấn Phong cũng biết trong lòng cô giờ phút này, nhất định phải hận anh rất nhiều.

Nhưng anh cũng không có gì luyến tiếc.

Hận anh, cũng không phải là một chuyện không tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi