HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Vân Giai Kỳ!” Doãn Lâm vô cùng hoảng sợ lập tức kéo cô ra khỏi ghế sô pha.

Anh ta cảnh giác nhìn xung quanh không thể nén lại ở đây nên anh ta ôm cô đến phòng nghỉ.

Vân Giai Kỳ bị Doãn Lâm ôm trong lòng, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ tình hình xung quanh liền ngửi thấy mùi máu nồng nặc quanh đây.

Cô đưa mắt nhìn liền nhìn thấy một cổ thi thể nằm dưới chân Doãn Lâm dưới cổ toàn là máu, cô bị dọa xém chút cơ †im tắc nghẽn nhưng cô không có hét lên thành tiếng! Bởi cô biết rằng người đàn ông kia vẫn còn trên máy bay, cô sợ tiếng la của mình sẽ làm hắn ta nghi ngờ.

Doãn Lâm đóng chặt cửa, anh ta nhìn Vân Giai Kỳ nét mặt vẫn như cũ khiếp sợ chưa ổn định thì im lặng không nói gì.

Anh †a biết mặc dù cô căng thẳng nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi.

Cho đến khi cô nhìn thấy Doãn Lâm không sao cả trái tim cô có cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Doãn Lâm lấy khăn trải bàn ra khỏi miệng cô nhìn cô nói: “Cô không sao chứ?” “Không…không sao… Doãn Lâm nói: “Xin lỗi khiến cô sợ hãi rồi” Anh ta nói xong liền cởi bỏ sợi dây trói cô ra.

Khi anh ta nhìn thấy vết thắt trên cổ tay và chân cô cảm thấy hơi sửng sốt.


Đây là nút thắt rất tiêu chuẩn người bình thường không thể gỡ được, nếu người bị trói càng vùng vẫy thì nút thắt càng chặt hơn.

Hơn nữa loại nút thắt này càng khó giải hơn cả khóa chống trộm.

Trên thế giới này những người biết cách thắt được loại nút này trừ khi là người được qua đào †ạo chuyên nghiệp.

Cũng có thể nói… người này từng được huấn luyện cấp độ cao giống như Doãn Lâm vậy!
Kinh nghiệm của Doãn Lâm rất phong phú do vậy rất nhanh anh ta đã cởi trói cho cô có điều anh ta ngay lập tức bị thứ đeo trên cổ cô thu hút sự chú ý.

Đây là thứ gì vậy… Doãn Lâm nhìn chằm chằm thứ đó hồi lâu.

Vòng cổ liên tục phát ra âm thanh “đi đi đi’ có vẻ là một loại thiết bị nào đó.

Có một chấm nhỏ màu đỏ trên đó, màu đỏ nhỏ sáng lên và tiếp theo đó chấm nhỏ màu xanh lam lại sáng lên.

Ánh sáng xanh sáng lên hai lần lại quay trở lại ánh sáng đỏ, đỏ xanh cứ vậy thay nhau nhấp nháy.

Doãn Lâm chấn động anh ta phán đoán đây có thể là một quả bom điện tử.

Nó thường được sử dụng khi bắt giữ con tin, nhỏ gọn có thể mang đi khắp nơi, điều quan trọng nhất là nó được cất giấu kỹ lưỡng và có thể vượt qua nhiều thiết bị kiểm tra an ninh.

Loại này khi đóng lại chỉ là vòng cổ bình thường, thiết bị kiểm tra an ninh không thể phát hiện ra.

Đây là loại bom điện tử tiên tiến nhất trên thế giới.

Cấu tạo tinh vi, kích thước nhỏ gọn sức công phá không mạnh như bom truyền thống nhưng việc thổi tung một người ra từng mảnh cũng không thành vấn đề.

Câu hỏi đặt ra là quả bom điện tử này đã được kích hoạt chưa? Khi nào nó sẽ nổ?
Có lẽ là ba mươi giây.


Có lẽ là sáu mươi giây.

Không ai biết thời gian tự phát nổ mà nó ấn định.

Nhưng vì quả bom này đã được kích hoạt đồng nghĩa với việc nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Ngoài ra còn có khóa trên vòng cổ điện tử.

Doãn Lâm đã toát mồ hôi lạnh rồi.

Anh ta nhìn vân Giai Kỳ nhưng cũng liếc nhau một cái, Vân Giai Kỳ cũng mơ hồ nhận ra thứ này trên cổ cô không phải thứ tốt đẹp!
“Có người vào cabin.” Vân Giai Kỳ nói: “Chính là người đã ám sát tôi vào đêm đó.”
“Làm sao có thế?”
“Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.

Người mà tôi nhìn thấy đêm đó rõ ràng có vết sẹo trên mặt.

Vừa rồi lúc tôi bị trói lại, khuôn mặt hắn ta sạch sẽ không thấy vết sẹo nào cả…”
“Kẻ giết người này không tầm thường, hắn ta được huấn luyện rất tốt ý thức chống trinh sát đặc biệt mạnh.

Là trước đây tôi đã đánh giá thấp đối phương rồi”
Doãn Lâm lại nói: “Trên cổ cô có một quả bom điện tử, tôi không biết khi nào nó sẽ phát nổ” “Quả… quả bom…”
Giọng nói Vân Giai Kỳ run rẩy: “Vậy thì… bất cứ lúc nào nó cũng có thể nổ” Doãn Lâm nhìn chằm chằm vào nó mà nghiên cứu, cũng không lên tiếng.


Nước mắt của Vân Giai Kỳ bỗng nhiên rơi xuống.

Khi cô nghĩ răng đây là một quả bom điện tử, có thể rất nhanh quả bom phát nổ và cô ấy sắp bị thổi bay thành tro bụi.

Một cái chết không thể xa vời trong chốc lát nó đang đặt ngay trước mặt cô.

Khi cô nghĩ rằng mình sắp bị thổi bay thành từng mảnh, cô vội vàng đẩy Doãn Lâm ra.

“Đừng lo lắng cho tôi! Cậu đi nhanh lên! Ra khỏi máy bay này” Trên máy bay có dù nhảy, Doãn Lâm có thể dùng nó để rời khỏi đây.

Doãn Lâm nói: “Đã muộn rồi”
“Sao?”
“Tôi muốn phá được nó trước khi phát nổ” Sau đó, anh ta bắt đầu nghiên cứu khóa trên quả bom điện tử.

Chỉ khi mở chiếc khóa này, anh ta mới có thể nhìn thấy cấu tạo bên trong của bom điện tử..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi