“Vậy chính là cậu rồi từ nay về sau cậu chính là vệ sĩ không rời thân của tôi!” Người đàn ông đi đến trước mặt của cô đánh giá cô một hồi, đột nhiên tháo quân hàm trên vai đưa đến trước mặt cô.
“Đây là cái gì?”
“Đây là huân chương của tôi.
Tôi chỉ đưa nó cho chủ nhân được tôi chấp nhận”
Vân Giai Kỳ không còn kìm được nỗi buồn sâu kín khóc lóc thảm thiết, chật vật ôm thân lấy thể lạnh ngắt của anh ta, cô khóc như một đứa trẻ tuyệt vọng.
“Sau này nếu giá của cậu tăng lên tôi không đủ khả năng thuê cậu thì cậu tính sao?”
“Sẽ không có ngày đó.”
“Lỡ may thì sao? Giá trị của cậu tăng lên như diều gặp gió, lỡ may…”
“Sẽ không có ngày đó.”
“Hửm?”
“Cả đời tôi chỉ bảo vệ cô một người duy nhất”
“Doãn Lâm cậu có biết không cậu đối với tôi mà nói không phải là vệ sĩ bình thường, cậu chính là anh cả của tôi là người thân của tôi”
“Vậy sao.”
“Còn cậu, cậu có người thân không”
“Q “Cậu không phải nói cậu là cô nhi sao?”
“Cô chính là người thân duy nhất của tôi”
“Nếu có một ngày kẻ xấu chĩa súng vào người tôi cậu sẽ giúp tôi đỡ đạn chứ?”
“Lấy thân bảo vệ chủ là tố chất tu dưỡng cơ bản của một “Cho dù chết? Cậu cũng không sợ sao?”
“Niềm tin duy nhất của tôi là cô được bình an vô sự” Nụ cười ôn nhu của người đàn ông được khắc ghi rõ ràng.
Nhân sinh như lân đầu gặp gỡ.
Vân Giai Kỳ nghiến răng ôm lấy đầu nhẹ tênh của anh ta, nước mắt cô tuôn trào trái tim như muốn Xé nát!
“… Chúng ta… chúng ta về nhà…” Vân Giai Kỳ nắm chặt tay anh ta cho đến khi cô bước lên khoang máy bay, cô vẫn cố gắng siết chặt tay anh ta.
Đội y tế đem chăn đắp lên người cô nhưng Vân Giai Kỳ lại dùng chăn quấn lên người Doãn Lâm.
Họ phải mang theo một cái chăn khác.
Vân Giai Kỳ quấn chặt chăn khẽ dựa đầu vào vai Doãn Lâm, cả người cô vì lạnh mà run lên, nước mắt trên mặt cô ngưng đọng lại thành vệt dài tan ra đau đớn.
Chiếc trực thăng cất cánh từ từ.
Cô thất thần nhìn ra bên ngoài khoang máy bay, trong lòng cô đầy tuyệt vọng và sốt ruột!
Vân Giai Kỳ vừa mệt vừa lạnh vừa buồn ngủ mà vừa đói…
Cô muốn trở về thủ đô càng sớm càng tốt để cứu thương cho Doãn Lâm.
Không biết từ lúc nào chiếc trực thăng đã bay xa hàng trăm kí lô mét.
“Đi đi…”
“Low fuell”
“Đi đi…”
“Low fuell Đột nhiên từ khoang máy bay phát ra tín hiệu không đủ nhiên liệu.
Phi công nhìn vào màn hình hiển thị và thấy rằng nhiên liệu gần hết.
Thùng nhiên liệu của máy bay trực thăng không lớn, máy bay trực thăng trong tư thế của họ đã bay lượn và tìm kiếm ở vùng biển này trong một thời gian dài, ước tính theo số lượng nhiên liệu có thể rất khó để hỗ trợ cho chuyến bay.
Ưu tiên hàng đầu phải là tìm cách vứt bỏ những vật nặng ký.
Đội cứu hộ bắt đầu kiểm đếm các vật dụng.
Họ mang theo rất nhiều đồ sơ cứu trong đó có khối lượng khá lớn.
Sau khi kiểm kê xong họ mở nắp hầm và “bùm” một tiếng âm thanh của lần ném những đồ vật này xuống biển..