HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Vũ nữ ư? Là Lý Uyển Đồng ư?”
“Còn không phải à? Bác còn không biết người phụ nữ Lý Uyển Đồng là tình nhân mà Vân Lập Tân nuôi ở bên ngoài ư? Bọn họ đã sớm tình đầu ý hợp, sao cháu lại không để cả nhà bọn họ đoàn tụ chứ?”
Bạc Ngạn Thiên càng nghe càng cảm thấy thấy chuyện này thật sự quá ly kỳ, Ông ta nói: “Cho dù cháu có ly hôn với Vân Lập Tân thì cháu chạy tới chỗ đứa con hoang này làm gỉ? Nó đã mang đến tai họa cho cả nhà họ Bạc, hại cả Tuấn Phong còn chưa đủ, vậy mà giờ cháu cũng cam tâm tình nguyệ để nó.

mang tai họa đến cho cháu ư?”
‘Vân Giai Kỳ định đáp trả lại bằng những lời mỉa mai thì Lâm Tính Anh đã lập tức nói: “Con bé không phải con hoang! Con bé là con gái của cháu, sao con bé có thế thế là con hoang được chứ?”
Lần đầu tiên Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy.

Bạc Ngạn Thiên nói: “Lâm Tĩnh Anh à, mặc kệ cháu có nghĩ về nó như thế nào đi chăng nữa thì bác cũng sẽ không bao giờ công nhận nó.

Ngay cả Vân Lập Tân còn không nhận nó thì cháu còn mong bác công nhận sao?”

“Sao tôi lại muốn Vân Lập Tân thừa nhận tôi chứ?” Vân Giai Kỳ nó “Ông ta căn bản không phải cha của tôi”
“Nghe nó nói kia! Nó nói cái gì vậy chứ?” Bạc Ngạn Thiên nói: “Cô quả thật là đại nghịch bất đạo!”
“Chỉ cho nhà họ Vân không nhận tôi, còn tôi thì không được nhận nhà họ Vân sao? Thật là mấy thứ đạo lý vớ vẩn!”
“Cô…”
Lâm Tĩnh Anh lạnh lùng nói: “Vân Lập Tân vốn không phải cha ruột của con bé”
Trong phòng nhất thời yên lặng.

Bạc Ngạn Thiên hoài nghỉ nhìn về phía bà ta: “Cháu nói cái gì?”
Lâm Tĩnh Anh hít một ngụm khí lạnh: “Cháu nói Vân Lập Tân vốn không phải cha ruột của con bé! Con bé không có lý do gì để nhận Vân Lập Tân làm cha”
“Cháu…”
Bạc Ngạn Thiên không thể tin được mà nói: “Cháu phản bội Lập Tân sao?”
Vi vậy Vân Lập Tân biết được chuyện này cho nên mới muốn đuổi bà ta mình không ra khỏi nhà, đòi ly hôn ư?

“Lâm Tĩnh Anh cháu chưa bao giờ phản bội ông ấy! Là ông ấy bán vợ cầu vinh, phản bội cháu! Ông ấy vì muốn Vân thị phát triển mà… Lợi dụng cháu…”
Lâm Tĩnh Anh không nói được nữa.

Nhưng khi bà ta nhìn về phía Vân Giai Kỳ, trong lúc nhất thời không biết Lâm Tĩnh Anh lấy đâu ra dung khí mà nói toàn bộ ra: “Ông ấy vì Vân thị mà dám lợi dụng cháu để đổi lấy vốn đầu tư!”
“Rốt cuộc tại sao lại có chuyện này?” Bạc Ngạn Thiên càng nghe càng mơ hồ Vân Giai Kỳ không nghĩ tới Lâm Tính Anh lại nói ra những chuyện này cho Bạc Ngạn Thiên biết Lâm Tĩnh Anh nói: “Vân Giai Kỳ không phải con hoang! Con bé là con gái của cháu và Cung Dận! Con bé là huyết mạch của nhà họ Cung, tại sao nó lại là con hoang được chứ? Mẹ con bọn cháu chỉ là đá kế chân để Văn Lập Tân tính kế mà thôi!”
“Cháu đang nói cái gì vậy!” Khuôn mặt Bạc Ngạn Thiên trắng bệch: “Cung Dận ư?”
Tại sao Vân Giai Kỳ lại có quan hệ với Cung Dận?
Bạc Tuấn Phong cũng kinh nghi mà nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh.

‘Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa, bà nói những chuyện này với ông ta làm gì”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô.

Cô cũng biết chuyện này sao?
Bạc Tuấn Phong nói: “Rốt cuộc sao lại thế này?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi