Nhà họ Cung là một doanh nghiệp lớn.
Chuyện ly hôn không phải là một trò đùa, càng không phải là một việc nhỏ.
Không tính đến chuyện chia rế tình cảm, chỉ riêng việc chia đôi tài sản cũng đủ khiến thực lực của Cung thị lùi lại mười năm Ông ta nhận cô làm con thì phải trả giá rất nhiều thứ.
Cung Dận nói: “Bên kia ta sẽ nghĩ cách trấn an bọn họ.
Mặc dù ta không có cách nào mang con trở về nhà nhưng…”
Ông ta trầm mặc một lúc thật lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Vân Giai Kỳ, ta không muốn con cô đơn một mình nữa”
Thân thể Vân Giai Kỳ đột nhiên run rẩy ta không muốn con cô đơn một mình nữa…
‘Vân Giai Kỳ cũng không nghĩ tới được Cung Dận sẽ thốt ra được câu nói kia Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đối xử dịu dàng với Vân Giai Kỳ, cũng không ai quan tâm chăm sóc cho cô cả.
Cô tự nhận mình là người thiếu thốn tình cảm và là người rất nhạy cảm.
Vi vậy khi cô nếm một chút yêu thương từ trên người Bạc Tuấn Phong, cô mới có thế liều mạng lao đầu vào lửa như con thiêu thân.
Lòng của Vân Giai Kỳ có chút dao động.
Nhưng cô sợ thất vọng.
“Đừng cho tôi hy vọng”
‘Vân Giai Kỳ bất đắc đĩ nhếch khóe miệng: “Tôi không muốn lúc có được hy vọng nhưng cuối cùng thứ nhận lại được chỉ là sự thất vọng”
Nhìn vẻ ngoài yếu ớt của cô, Cung Dận cảm thấy vô cùng đau khổ, ông ta thận trọng tiến gần cô rồi ôm cô vào trong lòng mình: “Con hãy tin tưởng cha một lần.
Cha sẽ không để con thất vọng”
Hãy tin tưởng vào cha.
Đó là lời xưng hô mà Vân Lập Tân sẽ không bao giờ nói với cô.
Ở trước mặt Vân Ngọc Hân, ông ta hết sức yêu thương cô ta, nhưng khi đối diện với cô thì luôn dùng những lời lẽ sai khiến, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của bậc trưởng bối Vân Giai Kỳ đã từng tự an ủi rằng Vân Lập Tân là trụ cột của nhà họ Vân, cho nên khi đứng trước mặt cô sẽ bày ra dáng vẻ uy nghiêm của một người cha nên làm.
Tuy nhiên, mãi sau này cô mới biết được không có chuyện đó.
Nếu một người cha thực sự yêu thương con gái của mình thì làm sao ông ấy có thể sẵn sàng thể hiện ra một phần uy nghiêm ấy chứ?
Sự dịu dàng kia đột nhiên khuấy động trái tim cô, Vân Giai Kỳ chưa kịp chuẩn bị đón nhận nó.
Cô theo bản năng muốn đẩy Cung Dận ra nhưng bản năng cô cũng lại tham luyến vòng ôm ấm áp này.
Ông ta là cha của cô.
‘Vân Giai Kỳ cẩn thận vươn tay, cô năm lấy ống tay áo của ông ta mà nhẹ nhàng kéo một cái, một lúc lâu sau cô cũng không nói gì nhưng nước mắt cứ: rơi xuống.
Cung Dận hoảng sợ.
Ông ta không muốn làm cô khóc.
Nhìn cô rơi nước mắt, Cung Dận nói: “Đừng khóc, con vừa phẫu thuật xong nên đừng khó.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày đi tới, anh nhìn ngón tay nhẹ nhàng móc ống tay.
áo của Cung Dận, anh hơi nhướng con mà nắm lấy tay cô.
“Ngoan, đừng khóc nữa có được không?”
Ông ta thương tiếc lau nước mắt cho cô.
Vân Giai Kỳ lui về phía sau nửa bước, cô quay lưng về phía Cung Dận rồi nhẹ giọng kêu lên một tiếng: “Cha… Cha…”.