HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Tại sao lại không nhận?”
“Nếu như đứa bé đó thật sự là con của vậy tại sao lại không nhận chứ”
Bạc Kinh Hồng nói: “Dạo gần đây sức khỏe của ông cụ đang ngày một xấu đi, nếu như con nhận đứa bé kia có nghĩa là nhà chúng ta sẽ có thêm một phần huyết mạch và sẽ có thêm một phần thừa kế nữa.

Ông cụ sẽ không chấp nhận người phụ nữ hoang dã Lâm Thanh Thuỷ kia đâu, nhưng chỉ cần đứa nhỏ trong bụng cô ta là của con thì ông ta không thể không nhận!”
Bạc Minh Lâm bưồn bực không vui trong lòng nói: “Con mà phải coi trọng một phần thừa kế đó hay sao? Thứ mà con muốn là quyền thừa kế Thiên Ngạo kia!”
“Con cũng đừng có coi thường phần thừa kế kial” Bạc Kinh Hồng nói: “Bạch sẽ có được nhiều hơn một phần thừa kế, vậy dựa vào cái gì mà không cần? Con nghĩ xem vì cớ gì mà Lê Tú Cầm lại nhận cô con gái nuôi về như vậy? Hễ sức khoẻ bà ta còn cho phép là chỉ nóng lòng muốn sinh thêm mấy đứa con trai nữa mới vừa lòng.

Chính là bởi vì lần thụ tinh trong ống nghiệm đó, sinh lực bị tốn thương nên bà ta chỉ có thể nhận một người con gái khác từ bên ngoài về!”
Bạc Kinh Hồng dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Còn vì cớ gì mà bà ta lại ôm về một cô con gái? Là bởi vì bà ta trông cậy vào việc sau này Bạc Thuý.


Quỳnh sẽ chọn được thông gia tốt để gả vào, như vậy mới có thể lót đường cho.

Bạc Tiêu Dương!”
Bạc Minh Lâm ngồi im lặng tại chỗ không nói năng gì Bạc Kinh Hồng nói tiếp: “Người đàn bà Lâm Thanh Thuỷ kia con có thể không nhận, nhưng chỉ cần đứa bé trong bụng thật sự là con của con vậy thì không thế không nhận nó được!”
“Con chỉ sợ đến lúc đó cái người đàn bà tên Lâm Thanh Thuỷ kia lại muốn lấy đứa nhỏ này ra rồi làm om sòm lên”
“Cô ta có là cái thá gì đâu mà còn sợ cô ta có thế tạo ra sóng gió gì được?”
Đương nhiên là Bạc Kính Hồng không hề coi trọng Lâm Thanh Thuỷ, Không thân phận không niền tảng cho nên không đáng để sợ hãi.

“Ngoài mặt thì có vẻ ông nội đã đồng ý hôn sự Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ rồi! Con thấy chẳng qua bao lâu nữa, đợi đến khi anh ta cưới Vân Giai Kỳ vào nhà rồi đại cuộc sẽ cứ như vậy mà được định đoạt” Bạc Minh Lâm tự nhiên cảm thấy không cam lòng.


‘Vốn dĩ anh ta còn nghĩ rắng quan hệ giữa Bạc Tuấn Phong và Bạc Ngạn Thiên đang căng thẳng như vậy, ngày anh ta được vinh danh lên vị trí cao nhất của Thiên Ngạo sẽ chỉ là ngày một ngày hai nữa thôi.

Bây giờ xem ra tất cả hy vọng đều đã trở nên xa vời, chẳng qua chỉ là công con dã tràng mà thôi!
Bạc Kinh Hồng nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đối với con mà nói đó cũng có thể là một chuyện tốt đấy!”
“Cha nói vậy là sao?”
“Vân Giai Kỳ có xuất thân như thế nào, xét về thân phận thì chẳng có thân phận gì, xét về địa vị cũng chẳng có địa vị gì, nhiều nhất cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoï!”
Bạc Kinh Hồng lại nói tiếp: “Cha nghe nói nhà họ Mộ cố ý muốn kết thông gia với nhà họ Bạc kia! Mà nhà họ Mộ vừa có danh vọng lại có quyền thế, nếu như con có thể dành được đứa con gái mà ông ta hết mực yêu thương là Mộ Ngọc My kia qua đây sau đó kết thành một phe với nhà họ Mộ thì sau này người ở dưới trướng Bạc Tuấn Phong chính là con rồi!”
Bạc Kinh Hồng lại nói: “Cho dù cậu ta có là người kế thừa mà chính Bạc Ngạn Thiên đã chỉ định thì có sao? Nếu như con có thể tích tiểu thành đại vậy thì trong tương lai, cơ ngơi Bạc Vân này chưa chắc là của một mình Bạc Tuấn Phong cậu ta!”
Bạc Minh Lâm nghe vậy cũng cảm thấy có lý.

Anh ta nói: “Chỉ có điều Không qua, ta nghe nói, Mộ Ngọc Mỹ lại có ý tứ với Bạc Tuấn Phong.

Cô ta đã có tình cảm với Bạc Tuấn Phong mất rồi làm sao có thể có tình cảm với con được nữa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi