[HAI THẾ GIỚI] THĂNG CẤP LÀM HOÀNG ĐẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê không khỏi nhớ tới lần đó nhóc con và Trường Công Mậu tách ra, hắn tới ngân hàng tư nhân, sau đó một mình quay trở về, ánh chiều tà đổ xuống, bóng dáng bé nhỏ cô đơn lẻ loi...
Hắn tự mình lớn lên ở Ninh Vương phủ, không có ai bầu bạn, bên ngoài phố xá náo nhiệt, nhưng hắn lại không thể dung nhập với bầu không khí đó.
Cô không cùng một thế giới với nhóc con, chỉ có thể trò chuyện với hắn, nắm tay hắn, xoa đầu hắn, nếu có thể cùng hắn đi xem hội hoa đăng, thấy người người nhà nhà sum họp đoàn viên, chí ít hắn cũng nhớ hôm nay có người nguyện ở bên hắn.
Ít nhất hắn cũng có thứ để nhớ.
Không cần phải hâm mộ người khác, không cần cô đơn dạo phố, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, lúc nào cũng gục đầu xuống.
Sau này nhớ lại, nếu trong đầu chỉ có những mảnh ký ức tăm tối, sẽ rất đau đớn.
Nghĩ vậy, Túc Khê không hề do dự, nắm ống tay áo bên trái của nhóc con, tỏ vẻ: Được! Đi xem hoa đăng trước!
Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần.
. . .
Lục Hoán nhìn thấy cơn gió kéo mạnh ống tay áo của hắn, có phần bất ngờ, không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng cũng bởi thế, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng nàng cảm thấy nơi đây không thú vị, không muốn đi cùng hắn.
Nàng làm nhiều chuyện cho hắn như vậy, nhưng hắn không thể nhìn thấy, chạm tay vào nàng, Lục Hoán không biết làm sao mới có thể khiến nàng vui vẻ...
Thấy nàng háo hức, Lục Hoán cũng vui lây, hắn cười khẽ, con ngươi sáng bừng, nhìn vào khoảng không trước mặt, "Mau chuẩn bị đi, một lúc nữa xuất phát."
Lục Hoán thay một thân xiêm y bình thường, ngoài phố toàn là dân chúng bình dân áo vải, nếu mặc cẩm y lông cừu xa hoa quý giá, không khỏi nổi bật quá.
Từ sau khi thỉnh thần y cứu lão Vương phi, cuộc sống của nhóc con trong Ninh Vương phủ trở nên tốt hơn hẳn, không còn phải mặc những bộ xiêm y vá chằng vá chịt. Nhưng tất cả những bộ xiêm y cũ kỹ nàng vá lại cho hắn, hắn đều cẩn thận gấp lại, cất vào trong rương, coi chúng như bảo vật quý giá.
Hắn vào phòng, lấy một kiện xiêm y màu xám, nhưng không thay luôn, mà nắm chặt xiêm y, chần chừ hỏi: "Nàng.... còn ở đây không?"
Túc Khê nhìn nhóc con chibi đang đứng trước tủ quần áo, vẻ mặt e thẹn ngại ngùng, trái tim cô đập thình thịch... Có người đỏ mặt hỏi bạn, sao bạn có thể không rung động được đây?!
Chậc chậc, Túc Khê gõ cửa, tỏ vẻ mình đã đi ra ngoài, sẽ không nhìn hắn.
Lục Hoán xác nhận nữ quỷ đã đi ra ngoài, nàng luôn luôn giữ lời hứa, không nhìn lén thì sẽ không nhìn lén. Lúc này hai tai hắn mới bớt đỏ, nhanh chóng thay xiêm y.
Muốn từ đây ra ngoài phố, Túc Khê chỉ cần click vào bản đồ, ngay lập tức sẽ tới nơi, vậy nên cô không thể tản bộ với nhóc con được.
Lục Hoán men theo cửa hông Ninh Vương phủ, đi qua một con ngõ nhỏ hẹp, phía xa xa là con phố ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng hắn lại liếc sang bên cạnh, hắn có hơi nghi ngờ, không hiểu sao sau khi xuất môn, nữ quỷ lại im hơi lặng tiếng, giống như đã biến mất vậy.
Nhưng chờ hắn đi đến phố lớn, bỗng có cơn gió nhẹ luồn qua ngón tay, còn hơi nhéo nhéo... Lúc này hắn mới yên lòng, nàng vẫn ở bên cạnh hắn.
Cảnh tượng muôn màu muôn vẻ, hai bên đường bán rất nhiều hoa đăng, còn có đồ chơi làm bằng đường, tranh chữ, thậm chí cách đó không xa có người chuẩn bị ném tú cầu kén rể [1].
Ở ngoại thành nạn dân phải chịu cảnh lam lũ kham khổ, nhưng trong kinh thành đều là danh gia vọng tộc, bởi vậy khắp nơi tràn ngập bầu không khí xa hoa tráng lệ. Tối nay tổ chức hội hoa đăng, hai bên đường trang trí rực rỡ sắc màu, còn có thể tham gia chơi đố đèn.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng chân thật, giống như một thế giới khác lạ, in sâu vào tiềm thức của Túc Khê.
Túc Khê bị cảnh tượng xung quanh hấp dẫn, zoom lớn màn hình, chăm chú nhìn mấy cửa hàng bán trang sức son phấn, xuýt xoa khen ngợi, hai mắt mở lớn. Hình như màu của hũ son môi này khác với màu của hũ son môi kia?! Ôi chao, má ơi, hũ son môi màu san hô phía bên tay trái trông thật đẹp!
Nhưng nhóc con vẫn đứng yên, cô không dám chuyển màn hình, sợ nhóc con ở ngoài tầm nhìn của mình. Bởi vậy cô kéo tay hắn, đẩy hắn tới quầy hàng gần đó.
Lục Hoán nhìn đám đông xung quanh, hai cánh tay vô thức giang rộng, chừa một khoảng nhỏ bên cạnh mình, hắn nhìn vào khoảng không, hỏi: "Nàng muốn qua bên kia sao?" Hắn cảm giác nữ quỷ đang rất hưng phấn, liên tục kéo tay hắn, muốn đẩy hắn về phía trước.
Nàng kéo hắn tới một quầy son phấn, Lục Hoán cúi đầu nhìn mấy hũ sắt trước mặt, đều là màu đỏ, âm thầm cười trộm... Tất cả nữ tử trên thế gian này đều thích son phấn, nàng cũng không phải ngoại lệ.
Ở bên ngoài màn hình, Túc Khê nhìn chủ quán đang nhướn mày hỏi nhóc con, "Vị tiểu công tử này, ngài chọn cho tỷ tỷ hoặc trưởng bối trong nhà sao, hay là ngài chọn cho người trong lòng? Đối tượng chọn khác nhau thì lễ vật sẽ khác nhau."
Nhóc con cúi đầu nhìn mấy hộp sắt, trông cái nào cũng giống y hệt nhau, không hề khác biệt, đầu hắn bỗng phình to.
Túc Khê: Hừ, đúng là đứa đầu gỗ, thà cô tự cô chọn còn hơn.
Cô định lấy hũ son màu san hô phía bên trái, nhưng hũ son nào cũng đẹp, muôn màu muôn vẻ, thiết kế tinh xảo, Túc Khê không biết nên chọn cái nào, cô thật sự muốn mua hết, nhưng không biết... có tốn nhiều ngân lượng lắm không? Cô có hơi tiếc rẻ, nhìn lên tấm bảng gỗ treo trước cửa quán, chỉ thấy...
Một hũ son giá hai lượng bạc?!
Ăn cướp à?!
Túc Khê lập tức từ bỏ ý định, dù sao có mua cũng không dùng được, cô túm lấy ống tay áo nhóc con, định rời đi.
Chủ quán nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, đầu tiên không hiểu sao lại có gió thổi qua mấy hũ son của ông ấy... Khoan đã, sao tối nay lại có gió? Ông ấy không nhịn được nhìn lên trên trời... Rồi đột nhiên thấy gió thổi bay ống tay áo của vị công tử anh tuấn trước mặt.
Ơ này ơ này ơ này?
Chủ quán còn không kịp suy nghĩ có phải mình vừa thấy quỷ hay không, chợt nghe vị công tử kia nói: "Có mười hai loại đúng không? Lấy cho ta mỗi loại một hộp."
Chủ quán mừng tới mức phát khóc, hôm nay câu được con cá lớn?!
Ông ấy sợ vị công tử này suy nghĩ lại, vội vàng bỏ mười hai hũ son vào trong một chiếc túi bao tử, cung kính đưa cho Lục Hoán.
Túc Khê trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, nhẩm tính, khoan đã, tổng cộng 24 lượng bạc, nhóc con, đừng có mà tiêu hoang! Mãi mới thoát khỏi cảnh nghèo rớt mùng tơi đấy!
Cô nhìn nhóc con đưa ngân lượng trắng bóc cho chủ quán, ruột gan cồn cào, đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
Túc Khê tóm lấy ống tay áo nhóc con, mà nhóc con cầm lấy túi bao tử, thản nhiên đi về phía trước, ánh nến hai bên đường phả vào mặt hắn, hắn thấy người bên cạnh vẫn đang níu kéo, nhỏ giọng nói: "Đừng tiếc, là ta tự nguyện."
"Chỉ cần là thứ mình thích, tuyệt đối không được bỏ qua."
"Tuy không dùng được, nhưng có thể để trang trí, dù gì lúc còn sống, nàng cũng..."
Lục Hoán muốn nói gì đó, nhưng ngừng lại, vẫn nên im lặng thì hơn.
Đúng là Túc Khê tiếc tiền thay cho nhóc con, nhưng thấy hắn mỉm cười, so với cô còn vui vẻ hơn, cô đành chiều theo ý hắn.
Nhóc con trải qua biết bao khó khăn trong Ninh Vương phủ, hắn chưa bao giờ tự đắc vênh váo, luôn hiểu được đạo lý có ơn phải trả. Lúc trước cô luôn tặng lễ vật cho hắn, mặc dù ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng chắc hẳn trong lòng rất muốn báo đáp, nếu cô không để hắn làm gì đó, hắn sẽ rối rắm mãi không buông.
Chỉ là một đứa nhóc mà thôi, không nên quá khắt khe.
Túc Khê nghĩ vậy, không đau lòng thay cho ngân lượng của nhóc con nữa, lần tới cô nên rụt rè, không được nhiệt tình với một thứ nào đó quá.
Hai bên đường bày bán rất nhiều thứ, nào là hình nhân bằng giấy, ngựa gỗ, vân vân, đều được làm vô cùng tỉ mẩn, khiến người ta mong muốn có được, nhưng vì túi tiền của con trai, người mẹ già đây phải làm lơ.
Lục Hoán cúi đầu, nhìn mười hai hũ son trong túi, hắn vui vẻ mỉm cười, nhưng  không nhịn được nghĩ tới vài chuyện.
Nữ quỷ thích mấy thứ này như vậy, nếu nàng có thể dùng được, chắc chắn còn vui vẻ hơn.
Nhưng nàng không có thân thể, người khác không thể thấy được nàng, nàng chỉ có thể lơ lửng trên không trung, còn không thể nói chuyện...
Nàng đi theo hắn, nhưng lại không hề nói nàng là ai, trước đây sống ở đâu, có khi nào nàng chỉ là một hồn ma vất vưởng không?!
Hắn không nhìn thấy nàng, lỡ có con quỷ khác bắt nạt nàng, hắn... không thể giúp được gì.
Huống chi, hắn không thể chạm vào nàng.
Lục Hoán nhìn chằm chằm cục đá dưới chân, bóng đen của hắn chiếu xuống lề đường, dòng người chen lấn xô đẩy, không thể nhìn thấy nàng, hắn có hơi thất vọng.
Túc Khê không biết nhóc con chibi kia đang nhíu mày suy nghĩ cái gì, chỉ biết vừa rồi hắn còn khoanh tay nghênh ngang đi trước, vô cùng thích chí vui vẻ, nhưng giờ lại buồn rầu cụp mắt. Hay là hắn nhìn thấy đôi phu thê bên cạnh dẫn theo hài tử đi chơi, bỗng nhớ tới mẫu thân không biết mặt, vậy nên mới buồn rầu?
Cô muốn dời sự chú ý của nhóc con, chạm nhẹ vào lưng hắn.
Lục Hoán hồi thần, nói: "Còn muốn mua gì nữa sao?"
Túc Khê nắm tay hắn, kéo hắn vào cửa hàng vải trước mặt.
Vừa rồi Túc Khê nhìn qua, trên tầng hai có bán xiêm y của nam tử, còn có đai ngọc, trâm ngọc, ngọc quan.
Túc Khê vô cùng hào hứng, không chỉ game này, cô còn rất thích chơi "Ngôi sao thời trang" [3], nhưng đồ họa của "Ngôi sao thời trang" thua xa game của nhóc con.
Lục Hoán có hơi khó hiểu, không biết nàng dẫn hắn tới cửa hàng bán xiêm y nam tử làm gì.
Hắn đưa cho ông chủ ít bạc vụn, bảo ông ta xuống dưới lầu chờ.
Hắn vừa mới tới gần, bỗng nhiên có cơn gió thổi loạn đống y phục xung quanh, nào là kiện xiêm y màu trắng, nào là đại lưng khảm bạch ngọc và ngà voi, nào là vải buộc tóc [4] màu đỏ sẫm, nào là ngọc bài trắng muốt tinh xảo,...
Lục Hoán đoán, "Nàng muốn ta mặc mấy thứ này?"
Túc Khê chạm vào tay trái của hắn, đúng rồi, con thật thông minh.
Sắc mặt nhóc con có hơi kỳ quặc, hình như đang tự hỏi: Vì sao nàng ấy luôn thích hắn thay hết bộ xiêm y này tới bộ xiêm y khác?!
Nhưng nếu nàng đã yêu cầu, nhóc con không hề do dự, cầm lấy đống y phục, lui vào một góc sáng sủa. Trước khi cởi ra, hai tai hắn lại đỏ ửng, nói với Túc Khê: "Nàng có đang nhắm mắt không đấy?"
Túc Khê hừ mũi khinh thường, nhóc con tưởng cô thèm khát thân thể của hắn sao? Cũng chỉ là một đứa nhóc chibi, có gì để mà mơ tưởng?
Huống chi người cổ đại mặc rất nhiều lớp, nhóc con mới chỉ cởi ngoại bào, chẳng phải còn một lớp trung y ở bên trong sao?
Nhóc con thay đồ rất nhanh, mặc xong, cả người hắn căng chặt, không biết phải làm sao, nhìn thẳng vào hư không, như đang tự hỏi Túc Khê định làm gì.
Túc Khê chạm vào tay hắn, vuốt lại đống nếp nhăn trên y phục, cả người hắn cứng đờ, nhưng lúc đó cô đang bận rộn, không để ý đến vẻ mặt của hắn.
. . .
Lục Hoán nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mái hiên có nước tuyết đọng, nước tuyết hòa tan với nước mưa, dọc một đường xuống mái hiên, tí ta tí tách, chạm vào chiếc đèn lồng. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, hắn giả bộ bình tĩnh... Nhưng trái tim lại đập liên hồi.
Thình thịch, thình thịch.
Chưa bao giờ có người vì hắn mà làm chuyện gì đó.
Đêm đó hắn nhiễm phong hàn, sốt cao tới mức hôn mê bất tỉnh, ý thức mơ màng, cũng là nàng lau mồ hôi, thay xiêm y cho hắn?
. . .
Nhóc con thay y phục xong, Túc Khê không ngừng xuýt xoa, wow wow wow, đẹp quá!
Ước gì ngày nào cũng có thể mua y phục mới, mỗi ngày bắt nhóc con thay một bộ cho cô ngắm!
"Ngôi sao thời trang" là gì? Cô không biết! Cô chỉ muốn được thay quần áo cho nhóc con mỗi ngày mà thôi!
Mặc dù lúc trước Túc Khê liên tục tặng xiêm y cho nhóc con, nhưng so với việc được tận mắt thấy hắn thay y phục, đương nhiên có sự khác biệt.
Hơn nữa nhóc con rất ngoan, đứng yên không nhúc nhích, để cô thoải mái đùa giỡn.
Thay xiêm y xong, Túc Khê lại thay vải buộc tóc mới cho hắn, cởi vải buộc tóc trên đầu, mái tóc đen dài tựa như thác nước óng ả.
Cô bỏ mảnh vải buộc tóc màu xám xuống, thay bằng vải buộc tóc hảo hạng, sau đó cắm cây trâm hoa mộc lan vào giữa búi tóc...
Thay đổi từ trên xuống dưới, hiện tại trông hắn tựa như thế tử con em quan gia quyền quý.
Túc Khê vô cùng vui vẻ, vén lại tóc cho nhóc con. Nếu không phải game này còn có nhiệm vụ, nhất định cô sẽ dắt nhóc con đi thử y phục mới mỗi ngày, mặc kệ nước Yến có thay đổi ra sao!
Bởi vì cô tự tung tự tác, cơn gió liên tục quất vào mặt Lục Hoán.
Cơn gió này không có độ ấm, cũng không có xúc giác, nhưng khi chạm vào đầu Lục Hoán, nhẹ vén tóc cho hắn, cả người hắn cứng nhắc như tảng đá, không dám động đậy, tưởng chừng trái tim sắp nổ tung.
Da thịt tiếp xúc, cảm giác tê dại truyền khắp tứ chi.
Lục Hoán không biết làm sao mới phải.
Đây là... đang bị sàm sỡ sao?
Hắn vừa nghĩ tới chuyện này, mí mắt nhảy dựng, chỉ cảm thấy thật không ra thể thống gì.
Trái tim bị cảm xúc không tên chiếm đoạt, từ từ chậm rãi, hắn còn chưa kịp làm gì, đã quấn chặt máu thịt...
Bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ hãi thứ cảm xúc này, vội vàng bước lên vài bước, đứng gần khung cửa sổ, cảm giác mát lạnh phả vào mặt, hắn mới thoáng bình tĩnh.
Cơn gió này không giống với cơn gió của nàng – Hắn thầm nghĩ.
. . .
Túc Khê thấy nhóc con đứng bên cửa sổ, khuôn mặt chibi đỏ bừng, không dám quay đầu lại, ái chà, nhóc con đang mắc cỡ.
Cô bật cười, kéo tay hắn, dắt hắn đi ra ngoài tiệm may, tìm chỗ khác chơi.
Đúng lúc này, Lục Hoán nhìn thấy gần tiệm may có một thầy bói mặc áo bào màu đen, bên cạnh treo cờ xí, trên lá cờ viết mấy chữ: Nhận xem bói, cúng bái hành lễ siêu độ, hỏi chuyện tâm linh.
Lục Hoán nghĩ tới cái gì đó, vui mừng tột độ, khuôn mặt có chút điên cuồng.
Không phải là vì nhìn thấy thầy bói mà vui mừng, hắn nghĩ tới một chuyện, nếu có biện pháp đầu thai chuyển kiếp? Nếu như nàng có một cơ thể mới thì sao?
Lúc trước hắn không tin mấy chuyện linh dị thần quái, nhưng hiện tại, cho dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng nhất định phải thử!
___
[1] Các cô gái sẽ đứng trên lầu cao và ném tú cầu xuống cho những người ở dưới. Ai bắt được tú cầu trước sẽ có cơ hội được kết duyên với cô gái. Nhưng cô gái đó sẽ không ném một cách ngẫu hứng, mà đã có dự tính từ trước với ý trung nhân trong lòng nên khi ném cô chỉ cần nhắm trúng người đó và thế là hai người sẽ được trở thành phu thê như ý nguyện.
Tú cầu không chỉ dùng để ném nhằm định đoạt nhân duyên mà còn dùng để trang trí trên đỉnh kiệu, tượng trưng cho mong muốn cuộc sống hôn nhân luôn suôn sẻ, viên mãn, hạnh phúc.


[3] Ngôi sao thời trang: Game phối đồ cho những ai yêu thích thời trang, đặc biệt là các bạn nữ.
Tên tiếng Trung: "Kỳ tích Noãn Noãn"






[4] Vải buộc tóc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi