HẢI THƯỢNG HOA ĐÌNH

Có rất nhiều ảnh chụp và tin tức về lễ kết hôn của Mạnh Lan Đình cùng Phùng Khác Chi ở tiệm cơm, mấy ngày kế tiếp, chúng chiếm hết trang nhất của những tờ báo lớn nhỏ ở Thượng Hải.

Mạnh Lan Đình trở thành đối tượng hâm mộ của vô số người, bộ áo cưới nàng mặc hôm đó cũng nhanh chóng trở thành hình thức được nữ tử toàn thành đang chuẩn bị kết hôn tranh nhau noi theo.

Mặc kệ bên ngoài ồn ào náo động như thế nào thì nam nữ nhân vật chính trong cuộc hôn lễ long trọng này cũng đóng cửa, trải qua cuộc sống gia đình của chính mình.

Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ đưa Phùng lão gia cùng các tỷ tỷ rời khỏi Thượng Hải, Phùng Khác Chi một bước cũng không ra khỏi cửa, cả ngày dán lấy Mạnh Lan Đình ở nhà, thẳng đến khi kết thúc kỳ nghỉ, mới không tình nguyện đến Hiến Binh Bộ Tư Lệnh.

Đối với Mạnh Lan Đình, mỗi ngày hắn đều cười tủm tỉm. Hắn càng nhẹ nhàng vui sướng như vậy thì tâm sự của Mạnh Lan Đình càng nặng nề hơn. Không lúc nào nàng quên lời của Phùng Lệnh Nghi.

Nhưng câu nói kia lại nặng tựa ngàn quân, vài lần nàng muốn nói ra nhưng lại đành nuốt vào.

Một tuần, cứ như vậy đi qua.

Sáng sớm hôm nay, nàng đưa Phùng Khác Chi ra cửa, tới bên cạnh ô tô thì nghe hắn nói: “Buổi tối có một bộ phim điện ảnh mới của Hollywood, anh sẽ sớm về, em chuẩn bị rồi anh đưa em ra ngoài ăn cơm, sau đó đi xem phim.”

Mạnh Lan Đình thấp giọng nói: “Trên đường lái xe chậm một chút.”

Phùng Khác Chi ừ một tiếng, quay đầu, nhìn thấy lão Diêm đảm nhận nhiệm vụ gác cổng đang mở cửa, đưa lưng về phía này thì nhanh chóng cúi đầu hôn nàng một cái. Lúc này hắn mới ngồi vào trong xe, cười tủm tỉm mà hướng Mạnh Lan Đình phất phất tay, ý bảo nàng đi lên, còn mình thì lái xe đi.

Mạnh Lan Đình đứng ở cổng lớn, nhìn theo ô tô dần dần biến mất ở trong tầm mắt, tươi cười trên mặt cũng biến mất. Nàng xoay người, chậm rãi vào nhà, trở lại trong phòng thì ngồi trước bàn nhỏ đọc sách, tầm mắt dừng trên đó nhưng được một lúc lâu vẫn không xem được mấy. Nàng dần dần thất thần.

Lúc giữa trưa, hầu gái tới hỏi nàng muốn ăn cái gì, nàng chỉ nói, “Tùy tiện nấu chén mì là được.”

Hầu gái lên tiếng rồi đi xuống.

Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng điện thoại vang lên, má Phùng chạy lên nói: “Thiếu nãi nãi, ta mới vừa nấu cho cô bát mì lại có điện thoại, là công quán bên kia gọi tới, nói là có một người tự xưng là mẹ chồng của Bát cô gia từ quê lên. Bát tiểu thư không ở Thượng Hải, hỏi cô có muốn đi qua xem thế nào không?

“Người bên kia đều không quen biết Hà gia nãi nãi. Cũng chỉ có ta, thời trẻ Bát tiểu thư cùng Bát cô gia kết hôn ta có gặp qua Hà gia nãi nãi một lần, cũng nên hỏi thăm chút.” Má Phùng lại bồi thêm một câu.

Mạnh Lan Đình sửng sốt, vội vàng đứng dậy: “Cháu lập tức đi!”

Nàng vội vàng thay quần áo, cùng má Phùng còn có lão Diêm trở về công quán.

Trương mụ đang đứng ở cửa chờ, thấy Mạnh Lan Đình cùng má Phùng tới thì vội vàng đi ra, nghênh đón hai người, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Hà gia nãi nãi tôi đã đón vào. Ngài ấy nói là mới từ trong quê Tứ Xuyên ra, đi theo người quen, ngồi hơn nửa tháng mới đến Thượng Hải! Vừa rồi tôi đã gọi điện cho Bát cô gia bên kia, Bát cô gia cũng không ở đó, mà đang đi Tùng Giang, vì thế thôi đành phải phiền toái thiếu nãi nãi.”

Mạnh Lan Đình bước nhanh đi vào.

Trong phòng khách có một vị lão thái thái hơn năm mươi đang ngồi, đầu tóc bà hoa râm, chải chỉnh tề, dùng trâm bạc búi thành một búi. Trên người bà mặc một bộ quần áo của nông phụ lớn tuổi ở Tây Nam. Chắc là đi làm khách nên bà mới mặc bộ quần áo bằng vải dệt xanh đen có tám phần mới, trên chân là giày vải, một bên còn để một cái làn cùng tay nải tùy thân.

Trên mặt lão thái thái đã có nếp nhăn, đôi tay cũng thô ráp nứt nẻ, nhưng người lại thập phần sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt cùng Hà Phương Tắc có vài phần rất giống.

Bà ngồi ở chỗ kia, nhìn mấy người hầu gái, thái độ có chút câu nệ, thấy Mạnh Lan Đình cùng má Phùng vào thì vội vàng đứng lên, ra đón, mặt lộ tươi cười, nói với Mạnh Lan Đình bằng khẩu âm địa phương: “Ngài chính là Phùng gia cửu thiếu nãi nãi đi? Vừa rồi nghe các nàng nói, cửu thiếu nãi nãi mới vừa cùng cửu thiếu gia kết hôn được mấy ngày. Tôi cũng không kịp chúc mừng, liền phiền toái ngài phải cố ý chạy đến, thật là băn khoăn.”

Mạnh Lan Đình vội vàng tiến lên, cười nói: “Ngài là bà bà của Bát tỷ, cũng chính là trưởng bối của cháu. Cháu họ Mạnh, nếu ngài xem cháu là người nhà, thì cứ gọi cháu là Lan Đình là được rồi. Ngài đi thật xa mới tới, không may là Bát tỷ cùng Bát tỷ phu đều không ở đây mà cháu lại không có việc gì, có thể bồi ngài trò chuyện thì cháu cũng rất cao hứng. Ngài mau ngồi đi.”

Nàng đỡ lão thái thái ngồi trở về, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh bà.

Hà mẫu lộ ra nụ nụ cười cảm kích, cũng khách khách khí khí nói với má Phùng vài câu, rồi mới ngồi trở về, mở ra cái làn ở bên chân, nói: “Chúng ta ở nông thôn, không có thứ gì tốt, ta nghĩ đến mang theo chút trứng gà cùng táo đỏ, thiếu nãi nãi đừng ghét bỏ những thứ này.”

Mạnh Lan Đình vội cảm tạ: “Ở quê cháu cũng là tiểu huyện thành nông thôn, Hà gia nãi nãi ngài không cần khách khí với cháu. Ngài đi xa lại mang nhiều thế này đã là lễ nhẹ, ý trọng, cháu cảm tạ còn không kịp nữa là.” Nàng nói xong liền để má Phùng đem đồ vật đưa vào trong bếp.

“Hà gia nãi nãi, thiếu nãi nãi nhà chúng ta là người tốt, hai người cứ ngồi, ta đi nấu cơm cho hai người.”

Hà mẫu nói lời cảm tạ.

Má Phùng cười cầm rổ, vào phòng bếp bận việc.

Vừa rồi trên đường tới Mạnh Lan Đình đã nghe má Phùng nói chút về việc của Hà Phương Tắc. Má Phùng nói, Bát cô gia quê ở Tứ Xuyên, trong nhà có hơn mười mẫu đất, cha mẹ chỉ có một nhi tử là hắn. Hắn học xong trường tư thục ở địa phương thì đi bộ đội từ sớm. Mấy năm trước phụ thân hắn qua đời, lúc ấy hắn đã cùng Bát tiểu thư kết hôn. Bát tiểu thư muốn đem mẫu thân hắn đón đến ở cùng, còn tự mình và Bát cô gia đi qua bên kia. Nhưng lão thái thái không chịu đi, nói thân thể mình còn tốt, làm được việc nhà nông. Láng giềng biết nhi tử của bà có tiền đồ, ở ngoài làm đại quan, còn cưới một cô con dâu là cành vàng lá ngọc thì đều rất chiếu cố bà. Đến cả huyện trưởng cũng tới thăm bà. Bà để nhi tử và con dâu không cần nhớ, chính bọn họ sống tốt là được. Bát tiểu thư không có biện pháp, đành phải trở lại, sau này cư sđến ngày lễ ngày tết, dù người không đi thăm được thì cũng sẽ đều đặn phái người mang quà đến.

Mấy năm nay bởi vì quan hệ của Bát tiểu thư cùng cô gia không tốt nên có còn cùng thái thái liên hệ hay không thì má Phùng cũng không được biết.

Từ miêu tả của má Phùng thì Hà mẫu hẳn là không muốn gây phiền toái cho nhi tử và con dâu. Nhưng hiện tại bà lại đột nhiên ngàn dặm xa xôi tới Thượng Hải tìm nhi tử, Mạnh Lan Đình suy đoán hẳn là bà có việc quan trọng gì.

Mà tự nhiên nàng cũng không tiện hỏi đến.

Nàng áp xuống nghi ngờ trong lòng, bồi lão thái thái nói chuyện. Má Phùng làm tốt cơm, Mạnh Lan Đình lại thỉnh lão thái thái cùng nhau ăn cơm. Một lát sau, Phùng Lệnh Mỹ ước chừng là được thư ký báo cáo, liền gọi điện về, giống như có chút giật mình, dừng một chút nàng mới nhờ Mạnh Lan Đình giúp mình chiêu đãi bà bà, nói đêm nay mình sẽ về gấp, sau đó liền ngắt điện thoại.

Mạnh Lan Đình làm bạn với Hà mẫu đến tận chạng vạng.

Phùng Khác Chi trở về nhà, biết nàng ở bên này thì cũng lái xe đến, thấy Hà mẫu thì cũng khách khách khí khí, nó mình đã thông báo cho Bát tỷ phu, hắn nói sẽ mau chóng trở về.

Hà mẫu rất là cảm kích, khen hắn cùng Mạnh Lan Đình là Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi.

Phùng Khác Chi hướng về phía Mạnh Lan Đình nhướng mày, khóe mắt ẩn ẩn có đắc ý.

Mạnh Lan Đình làm bộ không phát hiện.

Hơn

8 giờ tối, cũng không biết Phùng Lệnh Mỹ rốt cuộc mấy giờ mới về, Mạnh Lan Đình sợ Hà mẫu mệt mỏi, nên khuyên bà đi nghỉ ngơi trước. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ô tô đến, Phùng Lệnh Mỹ đã trở lại. “Nương! Đã lâu không gặp, ngài từ xa đến sao không báo trước để con phái người đi đón!”

Phùng Lệnh Mỹ vẫn đội mũ, giày chưa cởi, giẫm lộp bộp lộp bộp trên mặt đất, bước nhanh mà vào, vừa đi vừa cười, cầm lấy tay lão thái thái.

Hà mẫu nhìn Phùng Lệnh Mỹ, trên mặt lộ ra vui sướng.

“A Mỹ, ta biết con bận. Ta chính là ở nhà không có việc gì, muốn đến thăm các con, vừa lúc có người quen tiện đường nên mới theo đến đây. Quấy rầy con rồi.”

“Nương sao lại nói thế! Con mong ngài tới còn không được. Ngài tới con còn cao hứng không kịp đâu! Phương Tắc bình thường rất bận, anh ấy đã biết ngài tới, Tùng Giang cũng không xa, buổi tối khẳng định có thể về, ngài đừng nóng vội.” Phùng Lệnh Mỹ đỡ bà bà ngồi lại trên ghế.

Mạnh Lan Đình ở bên cạnh tiếp tục bồi trong chốc lát, Phùng Lệnh Mỹ cười nói: “Hôm nay may mắn có em giúp chị. Cũng không còn sớm nữa, hai đứa về đi, sớm nghỉ ngơi chút.”

Mạnh Lan Đình liền cùng Hà mẫu từ biệt. Hà mẫu đối với nàng thập phần cảm kích, luôn nói cảm ơn mãi, kiên trì muốn tiễn nàng và Phùng Khác Chi đến cửa, lại bỗng nhiên thấy có ánh đèn ô tô lóe lên trước cửa sắt ở đình viện.

Thân ảnh Hà Phương Tắc rất nhanh đã xuất hiện ở trên đường vào từ cổng.

“Phương tắc!”

Hà mẫu liếc mắt một cái liền nhận ra nhi tử, vội kêu một tiếng.

Hà Phương Tắc vẫn mặc quân phục, quần áo thấm mồ hôi dính sat vào phía sau lưng, hiển nhiên là hắn đã gấp gáp trở về. Hắn bước nhanh vào, thấy mẫu thân mình thì lộ ra tươi cười, bước nhanh lên đỡ lấy cánh tay bà.

“Nương! Ngài sao lại vô thanh vô tức đến đây vậy?”

Hà mẫu quan sát nhi tử, mỉm cười nói: “Ta ở nhà không có việc gì, bỗng nhiên nghĩ muốn đến thăm hai đứa, nên liền tới. Con và A Mỹ đều rất bận, chỉ mong không quấy rầy hai đứa. Lần này ta đến thăm hai đứa rồi sẽ đi luôn.”

Trong mắt Hà Phương Tắc lộ ra thần sắc áy náy, gắt gao mà cầm lấy đôi tay thô ráp của mẫu thân, lấy lại bình tĩnh, tầm mắt chuyển hướng Phùng Lệnh Mỹ, chần chờ một lúc, đang muốn mở miệng thì Phùng Lệnh Mỹ đã đi tới, cười nói: “Anh còn sững sờ ở nơi này làm gì! Nương đi xa như vậy, lại đợi anh một ngày rồi! Còn không đỡ nương đi vào!”

Hà Phương Tắc sửng sốt, nhìn nàng một cái, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ hướng Phùng Khác Chi cùng Mạnh Lan Đình nói lời cảm tạ, sau đó đỡ mẫu thân đi vào.

……

Trên đường hai người về nhà có nói vài câu về chuyện Hà mẫu đến đây. Phùng Khác Chi một tay để trên tay lái, một tay sờ eo nhỏ của Mạnh Lan Đình ngồi ở ghế phụ, thở dài: “Phim điện ảnh và buổi ăn tối lãng mạn tối nay thế là hết……”

Mạnh Lan Đình đánh lên tay hắn: “Lái xe đàng hoàng đi!”

Phùng Khác Chi cũng không dám thật sự lỗ mãng, bị nàng đánh một cái thì lùi tay về, thành thành thật thật mà lái xe, về đến nhà, lên lầu trở về phòng, Mạnh Lan Đình đi tắm rửa trước. Nàng theo thói quen tùy tay “Cách” một tiếng khóa cửa lại.

Phùng Khác Chi đối với việc này tựa hồ có phê bình kín đáo, nhưng cũng không dám oán giận.

Mạnh Lan Đình tắm rửa xong, vừa chà lâu tóc vừa đi ra, thấy hắn chỉ cởi áo khoác, giang tay chân thành hình chữ X mà nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, vẫn không nhúc nhích.

Nàng lập tức đi lên, đem hắn một phen kéo xuống dưới.

“Người anh có bẩn không hả? Sao cứ thế nằm lên giường? Mau đi tắm rửa!”

Phùng Khác Chi cũng không phản kháng, lười biếng mà vào phòng tắm.

Một trận tiếng nước ào ào truyền ra.

Mạnh Lan Đình lau tóc, đang dùng lược chải tóc thì nghe được bên trong truyền ra tiếng hắn: “Lan Đình, anh quên đem quần áo rồi, em lấy giúp anh!”

Mạnh Lan Đình nhìn thoáng qua quần áo hắn còn để bên ngoài, buông lược, đi vào đẩy cửa phòng tắm, với tay vào, đang muốn rụt về thì bị hắn cầm lấy, nhẹ nhàng kéo một cái, người đã bị kéo đến trong ngực hắn.

Trong phòng tắm, nồng nàn mùi nước hoa hồng, đó là hương thơm sau khi Mạnh Lan Đình tắm gội lưu lại. Nam nhân trẻ tuổi cả người trần trụi, cả người đều là bọt nước, Mạnh Lan Đình bổ nhào vào lồng ngực tinh tráng của hắn, chiếc áo ngủ màu hồng cánh sen hơi mỏng nhanh chóng bị thấm ướt, dán ở trên người, giống như một tầng da thịt thứ hai.

Hầu kết của Phùng Khác Chi lên xuống, không đợi nàng mở miệng, đã mệnh lệnh cho nàng: “Kỳ lưng cho anh đi.” Nói xong hắn buông nàng ra, xoay người đưa lưng về phía nàng, hai tay chống trên tường, chờ nàng tới hầu hạ.

Mạnh Lan Đình nhìn chằm chằm cả người hắn che kín bọt nước, đường cong cơ bắp phập phồng phía sau lưng.

“Nhanh lên,” một lát sau, hắn giống như không kiên nhẫn, phun ra một câu này, đầu cũng không quay lại.

Mạnh Lan Đình rốt cuộc cầm khăn lông, đi đến phía sau hắn, thay hắn kỳ lưng.

“Dùng sức chút!”

“Lại dùng lực!”

Hắn đứt quãng mà ra chỉ thị.

Mạnh Lan Đình dùng toàn bộ sức uống sữa, rốt cuộc tạo ra mấy dấu đỏ trên lưng hắn. Cánh tay nàng tê mỏi, khuôn mặt ửng hồng, hơi hơi thở dốc.

“Vẫn không đủ sức! Anh không cho em ăn cơm no sao?” Ngữ khí của hắn vẫn bất mãn.

Mạnh Lan Đình rốt cuộc cáu tiết, đem khăn lông vứt lên lưng hắn, quay đầu liền đi.

Mới xoay người, thì vòng eo đã bị hai cánh tay cứng như sắt phía sau kéo lấy, lôi về. Quần áo nàng bị vén lên, người bị bắt quỳ trên mặt sàn.

Trong cổ nàng hừ ra một tiếng, cánh tay trắng như củ sen vô lực rũ xuống, tư thái uyển luyến.

Phùng Khác Chi giống như cực kỳ hưng phấn, rất nhanh đã làm xong việc, ôm lấy nàng, nằm ở trên sàn nhà tắm, nhắm mắt thở dài một hơi.

“Sau này không cho em khóa cửa nữa.”

Hắn mở to mắt nói, cởi xiêm y ướt đẫm trên người nàng, đem nữ hài mềm nhũn thành một cục bột nếp ôm lên, đi ra ngoài.

Nửa đêm, Phùng Khác Chi tỉnh lại, sờ sờ, tay trống không, trong lòng bỗng nhảy dựng lên, đột nhiên bật ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng xoay người xuống giường, vài bước đã đi tới cánh cửa đi thông qua sân phơi kia, thấy nàng đang dựa vào một góc sân phơi, áo bị gió thổi lay động. Hắn nhẹ nhàng thở ra, đi qua ôm lấy cả người bị gió thổi lạnh của nàng vào lòng, oán giận: “Làm cái gì vậy? Nửa đêm không ngủ được lại làm anh sợ nhảy dựng.”

Mạnh Lan Đình dịu ngoan mà dựa vào ngực hắn, nhắm mắt một lát, rồi lại mở to mắt, ngửa đầu nhìn hắn: “Anh dạy em nhảy đi, được không?”

Phùng Khác Chi sửng sốt, nhìn xuống nàng một lát, lập tức gật đầu: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi