Rạng sáng, bốn giờ hơn.
Mấy ngày này mẫu thân đến nên mỗi đêm Hà Phương Tắc liền trở về phòng ngủ từng thuộc về hắn —— tất nhiên đều là ngủ trên sàn bên cạnh giường, đãi ngộ so với buổi tối hôm trước tốt hơn một chút. Buổi tối hắn có đệm chăn để trải, sáng ra lại thu về.
Có lẽ là nghĩ đến sáng mai liền phải đưa mẫu thân đi, cũng có lẽ là có tâm sự khác nên nửa đêm về sáng Hà Phương Tắc vẫn luôn tỉnh.
Hắn không có xoay người, e sợ đánh thức nữ nhân trên giường. Giấc ngủ của nàng luôn không sâu, không ngủ đủ thì mỗi khi rời giường sẽ cáu kỉnh. Trước kia khi hai người còn tốt, có khi có việc, buổi sáng hắn phải dậy sớm, không cẩn thận đánh thức nàng thì nàng sẽ không cao hứng, hắn liền phải dỗ nàng rất lâu, nàng mới để cho hắn rời giường.
Những chuyện đó chỉ là quá khứ, nhớ tới đều thấy xa xôi.
Tối nay ước chừng chính là một đêm cuối cùng hắn còn được ngủ bên người nàng. Hắn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hô hấp nhợt nhạt mà nữ nhân trên giường kia phát ra, trong lòng có chút phiền muộn.
Người trên giường bỗng nhiên xoay người, một lát sau, nàng tựa hồ ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng mở ngăn kéo tủ đầu giường, cầm lấy thứ gì.
Tiếp theo, Hà Phương Tắc thấy nàng xuống giường, đi chân trần mà đi qua bên người mình, tới ban công.
Một tiếng bật lửa thanh thúy vang lên.
Nàng hút thuốc.
Hà Phương Tắc không biết nàng học hút thuốc từ khi nào. Mấy ngày ở lại đây hắn trong phòng lưu lại dấu vết nàng hút thuốc.
Nàng hút một điếu lại một điếu.
Lúc nghe thấy bật lửa vang lên lần thứ ba thì Hà Phương Tắc rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy đi ra ngoài, đem cả bật lửa và thuốc lá trong tay nàng giật lấy.
“Đừng hút nữa, không tốt cho cơ thể đâu.” Hắn thấp giọng nói.
Nàng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát: “Chính anh không phải cũng hút sao? Quản tôi làm gì?”
“Anh đã bỏ.”
Nữ nhân không lên tiếng, dựa vào trên ban công, áo ngủ ở trong gió đêm lay động nhẹ nhàng. Trong đêm tối nàng như một bông hồn có gai thanh lãnh.
Hà Phương Tắc thấp giọng nói: “Còn sớm, em đi ngủ thêm đi.”
“Tôi không ngủ. Trả đồ lại cho tôi.” Nàng nói, thanh âm giận dỗi, duỗi tay đoạt lại thuốc lá và bật lửa của chính mình.
Hà Phương Tắc không cho nàng.
Hai người dây dưa một lúc, bỗng nhiên, không biết khuỷu tay của ai chạm vào chậu tố tâm lan đặt bên cửa sổ.
Chậu hoa rơi xuống đất, “Bang” một tiếng, chia năm xẻ bảy.
Nàng hoảng sợ, bắt lấy cánh tay hắn, ngừng lại.
Hà Phương Tắc ném bật lửa và thuốc lá xuống, nhanh chóng bế nàng lên.
Nàng giãy giụa vài cái, rồi an tĩnh lại, tùy ý hắn ôm mình vào phòng, nhẹ thả trên giường. Hà Phương Tắc giúp nàng đắp chăn đàng hoàng, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Hắn rời giường, lại nằm trở lại ổ chăn trên mặt đất của mình.
Một lát sau, bên tai Hà Phương Tắc truyền đến giọng nàng.
Nàng nói: “Hà Phương Tắc, tôi và người đàn ông người Anh theo đuổi tôi chẳng có quan hệ gì. Tôi chỉ có một người đàn ông là anh. Anh không được hiểu lầm tôi.” Giọng nàng nặng nề, giống như có chút nghẹn ngào.
Hà Phương Tắc nhắm mắt nói: “Anh biết.”
Phùng Lệnh Mỹ mở to hai mắt, nhìn trần nhà mơ mơ hồ hồ, đôi mắt chậm rãi nóng lên, “Hà Phương Tắc, đứa bé kia cũng không phải tôi cố ý làm mất, lúc ấy tôi tức giận quá nên không cẩn thận.”
Hà Phương Tắc trầm mặc một lát, nói: “Là anh không tốt, không chăm sóc tốt cho em.”
“Công ty của tôi sắp đóng cửa, tôi rất nhanh cũng sẽ xuất ngoại, về sau sợ là sẽ không trở lại nữa.”
“Rất nhanh chắc là sẽ có chiến tranh, quyết định của em là đúng. Hy vọng sau này em được khỏe mạnh.”
Trầm mặc hồi lâu, trong bóng tối, Phùng Lệnh Mỹ nghe được hắn trả lời như vậy. Đôi mắt nàng lại chua lại cay, nước mắt rốt cuộc chảy ra. Phùng Lệnh Mỹ lặng lẽ dùng góc chăn lau đi, muốn nhịn xuống nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều.
Nàng không khống chế được bản thân, liền trở mình, dùng chăn che đầu lại, nghẹn ngào khóc lên.
Một lát sau, có người bò lên trên giường, ghé vào phía sau dỗ dành nàng, ý đồ muốn kéo chăn ra.
Nàng nắm càng chặt hơn, gắt gao chặn lại, bả vai rung lên, khóc đến lợi hại.
“Tiểu Bát, em đừng khóc, đừng khóc……” Nam nhân cứ kiên nhẫn dỗ nàng, trong giọng nói có lo lắng vô cùng.
Phùng Lệnh Mỹ vén chăn lên, xoay người ngồi dậy, cánh tay ôm lấy cổ hắn, hé miệng, hàm răng liền hung hăng mà cắn một bên vai hắn.
Nam nhân cứng người nhưng vẫn không nhúc nhích.
Phùng Lệnh Mỹ hung hăng mà cắn hắn, gắt gao cắn, thẳng đến khi cảm thấy trong miệng phảng phất có chút vị máu thì mới nới lỏng. Hai cánh tay ôm cổ hắn vẫn không buông ra mà lại dùng sức đánh hắn, ở trên người hắn phát ra từng chận thùng thùng.
“Hà Phương Tắc, anh cái kẻ lừa đảo không lương tâm này. Trước kia anh nói sẽ nghe lời em, tốt với em cả đời. Anh chính là đối tốt với em như vậy hả?”
Nàng đánh hắn một lát, ngừng lại, mặt đè ở trên vai hắn, áp lực mà khóc nức nở, lại mắng, lại chất vấn.
Nam nhân trước sau không động đậy, tùy ý để nàng đánh mình, thân ảnh giống như đọng lại nơi đó.
“…… Một năm kia anh bị điều đi phương bắc, em đi tìm anh. Có một ngày em đi qua một thôn trang, người nơi đó nói năm nay hoa màu của bọn họ đặc biệt tươi tốt. Anh có biết vì sao không? Bởi vì nơi đó từng là chiến trường. Vô số người bị súng máy cùng bom bi nghiền thành bột mịn. Bọn họ đều trở thành phân bón tốt nhất! Hà Phương Tắc, em không muốn anh cũng biến thành cái xác trên chiến trường! Em sớm đã muốn anh từ bỏ thân phận này, bốn trăm triệu người Trung Quốc, nhiều thêm một người cũng không hơn gì, mà thiếu một người cũng không ít đi! Nhưng em chỉ có mình anh! Anh vì cái gì không chịu nghe em nói?”
Phùng Lệnh Mỹ khóc ngã xuống trên người hắn, bả vai run đến lợi hại.
Trong phòng lặng im, chỉ có tiếng khóc nức nở của nữ nhân, không ngừng xoay chuyển ở bên tai.
Hà Phương Tắc giật giật bả vai.
“Quốc sự đến nơi, có ai là vô tội?” Rốt cuộc, hắn cũng nói, thanh âm áp lực vô cùng.
“Anh là quân nhân, không thể đứng ngoài cuộc, cùng em bỏ đi. Tiểu Bát, là anh phụ em, thực xin lỗi, Em còn trẻ, sau khi xuất ngoại lại tìm một người tốt……”
“Hà Phương Tắc, anh tên hỗn đản này ——” Phùng Lệnh Mỹ đem hắn đẩy ngã trên gối, nhào đến.
“Em sinh cho anh một đứa con, anh nể mặt đứa nhỏ mà cùng em đi đi. Cầu xin anh.” Nàng lung tung mà cởi quần áo hắn, kéo dây lưng, khổ sở khẩn cầu, lại mang theo nước mắt mà hôn hắn, không ngừng hôn lên mặt hắn, còn bắt lấy tay hắn đè trên ngực mình.
“Em để cho anh sờ, anh muốn sờ thế nào liền sờ. Trước kia anh không phải thực thích sao? Hà Phương Tắc, anh hôn em……”
Hà Phương Tắc bị nàng đè ở phía dưới, cả người cứng đờ, khóe mắt phiếm hồng.
“Tiểu Bát, thực xin lỗi. Em đừng như vậy……”
Rốt cuộc, hắn gian nan mà đem tay mình rút khỏi bầu ngực xinh đẹp của nàng, ôm lấy nữ nhân đang hoành hành trên người mình mà thả lại trên giường. Hắn yên lặng mà sửa sang lại quần áo cho tốt, rồi xuống giường.
Hắn không có dũng khí đi đối mặt với nước mắt và nhu tình của nàng. Hắn yêu nàng sâu đậm như vậy. Nhiều năm trước, lúc hắn vẫn còn một tiểu tử nghèo hèn, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng mặc âu phục cưỡi ngựa đến thì hắn đã không làm sao quên được nàng.
Nếu dừng lại chút nữa thì hắn chỉ sợ mình sẽ vứt bỏ hết thảy mà quỳ rạp dưới váy nàng.
Phùng Lệnh Mỹ nhìn nam nhân đang rời khỏi mình, nói một tiếng “Hà Phương Tắc, em hận anh.” Ngay sau đó nàng che mặt, thất thanh khóc rống.
Hà Phương Tắc nhắm mắt lại, chậm rãi mở cửa ra, nhưng tay hắn lại cứng lại rồi.
Ngoài cửa, là mẫu thân hắn.
……
Mạnh Lan Đình đã sớm bị từng trận động tĩnh từ phòng Phùng Lệnh Mỹ phát ra làm cho kinh ngạc.
Cách hai cánh cửa,
ở giữa còn có một hành lang nên nàng tự nhiên không nghe được hết, nhưng loáng thoáng cũng nghe được là hai vợ chồng lại khắc khẩu. Giọng Phùng Lệnh Mỹ càng lúc càng lớn, tới sau này trong tiếng hỗn loạn còn có ẩn ẩn tiếng khóc.
Mạnh Lan Đình xuống giường, dựa vào cửa phòng mình nghe trong chốc lát, có chút lo lắng. Nàng muốn đi ra xem nhưng lại sợ không thích hợp.
Đang do dự không quyết thì ngoài cửa giống như có người đi qua, nàng nhìn không được mà lặng lẽ mở cửa, nhìn thấy Hà mẫu từ phòng ngủ của mình đi ra, ngừng ở trước căn phòng đối diện kia.
Ánh mặt trời hơi sáng rồi, tia nắng mông lung mà ảm đạm chiếu xuống, Hà Phương Tắc nhìn thấy mẫu thân mình đứng ở ngoài cửa thì thân mình cứng lại, giống như một pho tượng đất.
Cũng không biết bà đã đến đây bao lâu rồi.
“Nương!” Hắn lắp bắp kinh hãi.
Trên giường, Phùng Lệnh Mỹ lập tức nín khóc, kéo lại quần áo hỗn độn trên người, đang muốn xuống giường.
“Bang” một tiếng, Hà mẫu giơ tay, hung hăng mà đánh Hà Phương Tắc một bạt tai, ngay sau đó đẩy nhi tử ra, chậm rãi đi vào phòng, nhìn chăm chú vào Phùng Lệnh Mỹ, không rên một tiếng.
“Nương, sao ngài sớm thế này đã dậy rồi……” Đôi mắt Phùng Lệnh Mỹ còn sưng đỏ, cuống quít lau nước mắt, đang muốn đi tới thì Hà mẫu đã gọi nàng một tiếng.
“Hài tử, con trai ta thực xin lỗi con……” Giọng bà run rẩy, nước mắt chảy xuống dưới, “Cả đời ta đều ở nông thông, không biết cái gì mà quốc sự. Nhưng ta cũng biết, hiện tại người Nhật Bản muốn đánh tới đây, con trai ta đã tham gia quân ngũ, nó muốn đánh người Nhật Bản, ta cũng không ngăn được. Nó chậm trễ con thì ta thay hắn bồi tội với con. Cầu xin con đừng trách nó. Nó cũng không có biện pháp.” Hà mẫu hướng Phùng Lệnh Mỹ quỳ xuống.
Mạnh Lan Đình đứng ở cửa, ngây người.
Phùng Lệnh Mỹ hiển nhiên cũng là sợ ngây người, đột nhiên phản ứng lại liền kêu một tiếng “Nương”, tiến lên nâng Hà mẫu dậy rồi lại bổ nhào vào lòng bà mà khóc rống lên.
Mạnh Lan Đình không xem nữa. Nàng lui trở về, đóng cửa, nằm trở lại trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc hừng đông, nàng rời khỏi giường, mở cửa, hành lang được chiếu sáng ngời, nhưng trống rỗng, phòng của Phùng Lệnh Mỹ cũng đóng chặt. Phảng phất như một màn trước hừng đông kia chưa từng phát sinh qua.
Hà mẫu đã được Hà Phương Tắc tiễn đi. Phùng Lệnh Mỹ cũng không thấy.
Mạnh Lan Đình đi xuống, ăn cơm sáng, trở lại phòng, đứng ở trên ban công, ngắm nhìn về phía Nam Kinh, ước chừng hơn 8 giờ thì nhìn thấy xe của Hà Phương Tắc trở về, ngừng ở dưới cây ngô đồng trước cửa Phùng công quán.
Hà Phương Tắc xuống dưới, mở cửa sau. Phùng Lệnh Mỹ từ trong xe xuống dưới, nhìn hắn một lát. Hai người không ai nói gì.
Sau đó nàng ấy xoay người đi vào cửa.
Hà Phương Tắc đứng ở nơi đó, chậm rãi quay đầu, nhìn bóng dáng nàng đi vào, biến mất ở cửa, một mình yên lặng mà lại đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc cũng xoay người, lên xe.
Ô tô đi rồi.
Chỗ mặt đất ở cửa chỉ còn vài mảnh lá ngô đồng theo gió mà xoay vòng. Màu xanh mướt mát qua thời gian đã thành sắc vàng của ngày thu, tịch liêu vô cùng.
Mạnh Lan Đình thấy Phùng Lệnh Mỹ xuyên qua đình viện đi đến, sợ bị nàng nhìn thấy mình đang đứng trên ban công nên vội vàng xoay người, trở về phòng.
Hai ngày sau, Mạnh Lan Đình xử lý xong mọi việc để xuất ngoại, trong khoảng thời gian này nàng cũng không gặp Phùng Lệnh Mỹ.
Tối nay Phùng Khác Chi hẳn là sẽ trở lại.
Nàng chần chờ một lúc, đến giữa trưa thì gọi điện đến Nam Kinh.
Hai ngày này, Phùng Khác Chi đều không cho nàng gọi điện thoại qua.
Lúc này A Hồng tiếp điện thoại, nói Cửu công tử hai ngày này rất bận, giữa trưa còn có xã giao, mới vừa đi chỗ các tỷ phu.
Mạnh Lan Đình nhờ nàng ấy chuyển lời cho Phùng Khác Chi là nàng sẽ về nhà tân hôn của hai người, để hắn về thì không cần đến công quán đón nàng. Sau đó nàng gác máy, thu thập đồ vật chuẩn bị trở về.
Phùng Lệnh Mỹ tới tiễn nàng. Thần sắc của nàng ấy thoạt nhìn không khác gì bình thường. Lúc đưa nàng ấy đến cửa, Phùng Lệnh Mỹ bỗng nhiên nói: “Lan Đình, chúng ta đến lúc đó sẽ gặp nhau ở sân bay Hongkong.”
Mạnh Lan Đình sửng sốt.
“Chị cũng sắp đi. Sẽ cùng hai đứa đến Mỹ, sau đó bắt đầu cuộc sống mới.” Khuôn mặt nàng mỹ lệ, ngữ khí nhẹ nhàng.
Ánh nắng tươi sáng. Cánh tay trần trụi lộ ra dưới cây dù nhưng Mạnh Lan Đình lại vẫn cảm thấy lạnh lưng.
Đây không phải ánh nắng mùa hè, nàng cảm nhận sâu sắc điều này.
……
Phùng Khác Chi sau khi dự tiệc rượu mấy tỷ phu mở ra để tiễn mình thì cáo biệt phụ thân lần cuối sau đó ngồi xe lửa trở lại Thượng Hải, lúc đến nơi thì trời đã tối.
Xuống xe lửa thì hắn đi Hiến Binh Bộ Tư Lệnh để hoàn thành thủ tục bàn giao. Lúc đến đã hơn 8 giờ. Dương Văn Xương cùng Trương Khuê Phát đều còn ở trong văn phòng chờ hắn. Thấy hắn đến thì đem tài liệu sớm đã chuẩn bị tốt đưa lên.
Phùng Khác Chi ký tên, ném bút xuống, xoay người muốn đi, Dương Văn Xương cùng Trương Khuê Phát nhìn nhau, vội vàng ngăn lại, cười cười nói: “Phùng công tử, cậu vừa đi thì không biết khi nào mới gặp lại. Trước đây nhờ cậu chiếu cố, chúng tôi rất cảm kích, cố ý chuẩn bị rượu, Phùng công tử xin ở lại uống một chén?”
Phùng Khác Chi cười: “Tâm ý của hai người tôi xin nhận, tiệc rượu thì không cần. Chúc hai vị hoàn thành tâm nguyện, liên tiếp thăng chức.”
Hắn xoay người mở cửa, bước chân lại dừng lại.
Ngoài cửa, đứng đầy hiến binh đội viên, không biết khi nào đã đứng đó. Rất nhiều người trong tay cầm bình rượu, vô số đôi mắt, đều đang nhìn hắn.
Mã Lục đi lên, hướng hướng hắn kính lễ, cao giọng nói: “Phùng trưởng quan, cậu đi rồi, các huynh đệ đều luyến tiếc! Nghe nói hôm nay cậu trở về, mọi người đã sớm chờ! Nếu cậu còn để ý tới chúng tôi, coi chúng tôi là huynh đệ thì chầu rượu tối nay không cần từ chối!”
Những người phía sau đồng thời hô lớn, tiếng hô đinh tai nhức óc.