HẢI THƯỢNG HOA ĐÌNH

Trời đã sáng.

Tiếng lửa đạn ù ù phát ra từ thành bắc không những không dừng lại mà ngược lại càng trở nên dày đặc. Máy bay ném bom xẹt qua phía chân trời, ong ong chuyển động, giống như chuông tang, khiến tâm người ta kinh hoàng.

Cuộc sống thái bình của người dân Thượng Hải đã hoàn toàn bị quấy nhiễu. Cửa hàng đóng cửa, người người hoảng sợ. Vùng dân cư Áp Bắc cùng chợ phía nam vì tránh né lửa đạn nên tranh nhau xông vào Tô Giới. Đứa nhỏ phát báo đầu bù tóc rối, một bên múa may tờ báo mới xuất xưởng trong tay còn mang theo mùi mực in, một bên lớn tiếng rao thông tin mới nhất. Tiếng nói bén nhọn, cùng với tiếng pháo ở nơi xa tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ của Thượng Hải.

Quân đội Nhật Bản lấy cớ quân đội Trung Quốc bao che tội phạm truy nã của Nhật Bản mà đem quân đội, dưới sự yểm trợ của thiết giáp, ngay vào rạng sáng hôm nay tập kích vùng Áp Bắc. Ngay sau đó, số lượng lớn thuyền chiến tập kết, xuất động máy bay ném bom, bắt đầu công kích Ngô Tùng, chuẩn bị mạnh mẽ đổ bộ.

Nhật Bản tấn công bất thình lình, dựa vào trạng bị hiện đại, cùng với kế hoạch ủ lâu ngày mà tự tin tuyên bố chỉ trong thời gian ngắn sẽ tóm được Thượng Hải.

Tin tức thông qua báo chí cùng vô tuyến điện, vào lúc hừng đông đã truyền khắp đất nước, khiến nơi nơi khiếp sợ.

Đêm qua quân đội đóng ở Áp Bắc không đợi Nam Kinh gửi điện trả lời đã nhanh chóng phản công lại. Bốn quân đoàn dưới sự bố trí khẩn cấp của sư trưởng Hà Phương Tắc đã tản ra các khu vực Áp Bắc, chợ phía nam, Đại Tràng, Giang Loan mà thiết lập phòng tuyến chống cự.

Hà Phương Tắc mang theo một chi dội, tự mình thủ ở Ngô Tùng, nơi mấu chốt cũng là nơi bị lửa đạn tấn công mạnh nhất, hòng ngăn cản chiến hạm đổ bộ.

Điểm then chốt tiếp theo lọt vào tầm ngắm của quân đội Nhật Bản là vùng bắc trạm cũng được một quân đoàn bảo vệ.

Tới giữa trưa, khi mọi người dân Thượng Hải vẫn còn đang sợ hãi không thôi thì lại có một tin xấu khác truyền đến.

Quând đội Nhật Bản mau chóng chuyển qua bắc trạm làm địa điểm tấn công chính, triệu tập hỏa lực, vây quanh bốn, phía, tăng lực công kích rất lớn. Một đoàn quan binh tuy anh dũng chống đỡ, nhưng vũ khí lạc hậu, rất nhiều người trong tay cầm đều là súng được sản xuất từ vài thập niên trước, đánh với súng máy của quân đội Nhật Bản thì thương vong vô số. Đoàn trưởng cũng bất hạnh trúng đạn, lừng lẫy hy sinh. Binh lính còn lại thì lợi dụng kết cấu công sự kiên cố mà vẫn ngoan cường thủ vững, nhưng tình huống đã vô cùng nguy cấp.

Long Hoa cùng Gia Định là bức tường chắn phái nam, từ khi thế cục rung chuyển đến nay, hai nơi này vẫn là vòng phòng tuyến thứ hai, các cấu trúc quân sự cũng được xây dựng ở đây.

Áp Bắc đêm qua đột nhiên bị tấn công, đến bây giờ đã là mười mấy tiếng. Người của Hiến Binh Bộ Tư Lệnh ở Long Hoa đã sớm tỉnh rượu. Dương Văn Xương lệnh cho toàn thể đội viên chuẩn bị chiến tranh, đồng thời hạ lệnh đóng cửa lớn của Bộ Tư Lệnh, không cho bất kỳ hiến binh nào được tự tiện ra ngoài.

Hắn ngồi ở trong văn phòng, nghe nơi xa truyền đến tiếng lửa đạn ẩn ẩn thì trong lòng hoảng loạn, nhịn không được lại từ ngăn kéo lấy mõ ra, nhắm mắt lại, nhưng mới gõ được vài cái thì đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cửa bị người ta đẩy ra.

Dương Văn Xương hoảng sợ, mở to mắt, thấy Trương Khuê Phát mang vẻ mặt kinh hoảng mà chạy tiến vào, gào lên không tốt thì tức khắc giận dữ.

“Làm gì? Đã chết cha mẹ sao? Không phải đánh nhau rồi sao? Cũng không phải chưa từng đánh qua! Còn xa thế kia! Kể cả trời sập xuống thì đằng trước cũng có người thay chúng ta chống rồi!”

“Không phải, không phải……” Trương Khuê Phát một bên thở hổn hển, một bên lắc đầu, “Tư lệnh, không tốt rồi! Tiểu Cửu gia đã trở lại, mở kho khí giới, dẫn người muốn đi Áp Bắc!”

Dương Văn Xương chấn động, vứt bỏ mõ trong tay, nhanh chân chạy tới sân thể dục, từ xa đã thấy hiến binh xếp hàng chỉnh tề, một rương súng ống đạn dược được nâng từ trong kho ra.

Trong tay Phùng Khác Chi cầm một khẩu súng máy MG34 do Đức chế tạo, thành thạo mà hướng nòng súng lắp lên giá đã đã dựng.

“Tiểu Cửu gia, không được! Không thể như vậy!” Dương Văn Xương chạy đến gần, thở hổn hển, bắt được một cánh tay của Phùng Khác Chi. “Tiểu Cửu gia, tôi cầu xin cậu! Phía trên còn có thị trưởng Hoàng, buổi sáng ông ấy gọi cho tôi nói không có lệnh thì hiến binh đoàn không thể tự tiện tham chiến! Huống chi cậu cũng biết, chúng ta là hiến binh, không phải chủ lực tác chiến. Nếu thật muốn đánh thì cũng không phải chúng ta xông lên trước, chúng ta còn việc khác quan trọng hơn!”

Quân đội Nhật Bản đêm qua khiêu khích khai chiến, tin tức trước tiên liền truyền tới Nam Kinh. Quân đội tuy rằng có điều viện quân nhưng viện quân vẫn đang ở trên đường đến, hơn nữa trước khi chiến tranh toàn diện nổ ra thì phải nghĩ mọi cách để dừng chiến hỏa, mượn thế lực quốc tế để tiếp tục xoay chuyển, lấy mục tiêu tận lực duy trì cục diện hiện tại làm quan trọng nhất. Ở Nam Kinh cũng đang cãi nhau to, phái chủ chiến và chủ hòa vẫn tranh luận không thôi, còn chưa đưa ra kết luận.

Hai nước kém xa nhau về thực lực quân sự, đặc biệt là vũ khí trang bị của Trung Quốc đã lạc hậu vài thập niên.

Chuyên gia cố vấn quân đội đã cung cấp luận chứng dày như cục gạch rằng trong chiến tranh thì vũ khí trang bị đóng vai trò vô cùng quan trọng. Lấy một trận chiến vài thập niên trước làm ví dụ, lúc ấy trang bị tiên tiến nhất là súng máy MG08 của Đức, trong trận chiến đó một ngày từng đánh chết sáu vạn quân địch, tình hình thảm thiết là có thể nghĩ được.

Hiện giờ quân đội trung ương tuy có được trang bị khí giới tiên tiến của Đức nhưng đó chỉ là số ít lính tinh nhuệ. Một khi thật sự chiếu đấu toàn diện thì có thể kiên trì bao lâu không ai biết được.

Nếu không địch lại, đó chính là thật sự mất nước.

Đến Nam Kinh đều còn do dự, dưới tình huống này tự nhiên không có chuyện gì của hiến binh.

Phùng Khác Chi thần sắc âm trầm, phảng phất giống như không nghe thấy, “Cách” một tiếng, đem chân giá cắm vào nòng súng, xoay người, hướng về phía vô số ánh mắt ở đối diện nói: “Viện quân chưa tới, đoàn 12 một mình cố thủ Thượng Hải, nhà ga phía bắc cũng không thể bị mất! Hôm nay tôi trở về, không có tiền chia cho mọi người, cũng không có mệnh lệnh! Mọi người là hiến binh nhưng cũng là binh. Ai nguyện ý đi bắc trạm thì đi với tôi! Không đi, Phùng Khác Chi cũng không miễn cưỡng, chỉ mượn súng ống đạn dược ở đây chút thôi!”

Hắn quay đầu, hướng về phía binh lính của đoàn 12 quát: “Súng đạn toàn bộ dọn lên xe, chở đi!”

“Không thể a! Tiểu Cửu gia……” Dương Văn Xương liều mạng ngăn trở, đột nhiên ngậm miệng.

Một họng súng tối om đỉnh trên trán ông ta.

“Dương tư lệnh, tôi biết ông sợ cái gì. Không cần lo lắng, phía trên truy cứu trách nhiệm thì cứ nói tôi dùng súng bức ông.”

“Phùng trưởng quan, cậu còn không sợ chết, chúng tôi đòi tiền không có, đòi vợ cũng không, chỉ có cái mệnh này, sợ cái gì chứ? Cùng bọn chó Nhật Bản liều mạng! Tôi đi theo cậu!” Mã Lục đột nhiên hét lớn một tiếng, đi lên liền lấy súng ống.

“Tôi cũng đi!”

“Còn có tôi!”

Trên sân thể dục, tiếng hô hết đợt này đến đợt khác vang lên, hiến binh ùa lên lấy súng ống. Dương Văn Xương mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi tay chậm rãi thả xuống, vẫn không nhúc nhích.

Phùng Khác Chi thu súng, xoay người mà đi.

Cửa gara mở ra, hai ngàn hiến binh đều sẵn sàng xuất phát, súng ống dạn dược và người đều lấp đầy các xe, xếp hàng theo thứ tự mà ra khỏi cổng, hướng Áp Bắc mà chạy tới. Rất nhanh, toàn bộ Hiến Binh Bộ Tư Lệnh liền trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Dương Văn Xương cùng Trương Khuê Phát đứng trước cửa kho súng ống, mắt to trừng mắt đôi mắt nhỏ.

“Dương tư lệnh…… Tôi còn có chút việc…… Tôi đi rất nhanh sẽ trở lại……” Trương Khuê Phát thấy Dương Văn Xương gắt gao mà nhìn chằm chằm chính mình, cười nịnh nọt, quay đầu muốn chạy.

Dương Văn Xương từ trên người lấy súng ra chĩa vào đầu Trương Khuê Phát, nghiến răng nghiến lợi, “Đồ chó má, ngươi đi theo ta bao lâu mà theo Phùng gia nhi tử bao lâu? Ngươi cư nhiên dám bán đứng ta?”

Vừa rồi Trương Khuê Phát đuổi theo, nói cho Phùng Khác Chi, nói trước đó mấy ngày lúc hắn không ở thì có một đám vũ khí nhập khẩu mới được để trong kho.

Trương Khuê Phát nhanh chóng ôm lấy đầu, ngồi xổm trên mặt đất, “Dương tư lệnh, tôi biết ông không phải không hận người Nhật Bản, nhưng bị kẹp ở bên trong không có biện pháp thôi. Hiện tại ông có đánh chết tôi thì phía trên truy xuống, ai làm chứng cho ông? Hiện tại tôi có biện pháp tốt. Tôi giúp trói ông lại, khóa trong văn phòng, như vậy ông càng dễ giải thích hơn!”

Sắc mặt Dương Văn Xương

rốt cuộc chuyển biến tốt hơn, trầm ngâm chút liền chậm rãi thu súng, đạp Trương Khuê Phát một chân. “Còn không mau tới!”

……

Rạng sáng, Phùng Khác Chi đi không lâu thì một đội binh lính tói, bảo vệ trước sau viện.

Tiếng lửa đạn ở nơi xa vẫn không dừng lại. Mạnh Lan Đình gọi điện thoại đến Chu gia dò hỏi tình huống. Chu gia gần Tô Giới, cũng xa Áp Bắc, Chu thái thái nói mọi người trừ bỏ có chút kinh hoàng thì tất cả đều tốt, nàng không cần lo. Bà lại nói mình đã xem kỹ Mạnh Nhược Du, sẽ không để hắn tùy tiện một mình đi ra ngoài, làm Mạnh Lan Đình yên tâm.

Gác điện thoại, Mạnh Lan Đình ngồi ở trong phòng phát ngốc. Từ lúc Phùng Khác Chi đột nhiên rời khỏi thì nàng đã có dự cảm.

Hắn nhất định đi Áp Bắc.

Lửa đạn ù ù khiến nàng đứng ngồi không yên.

Nhược Du từ trước gạt chính mình đi tham chiến, lúc nàng biết được tin thì chiến tranh đã qua lâu, hắn cũng đã ngồi tù.

Mạnh Lan Đình cũng chưa từng trải qua cảm giác bất lực của việc có người thân chiến đấu trong lửa đạn, còn mình ở hậu phương đợi tin tức. Mà hôm nay, nàng phảng phất rốt cuộc cảm nhận được tâm tình của Phùng Lệnh Mỹ, cũng càng thêm lý giải cảm giác của tỷ tỷ Phùng Lệnh Nghi khi kiên trì làm ra hành động ích kỷ không hợp thân phận địa vị của mình như thế.

Nghi ngờ của nàng quả nhiên được chứng thực. Mạnh Lan Đình rất nhanh đã biết Phùng Khác Chi mang theo hiến binh đoàn đến bắc trạm chi viện.

Nàng cứ thế lo âu, đến ngày thứ ba.

Trong ba ngày này, mỗi lần tiếng chuông điện thoại vang lên là nàng sẽ thấy hãi hùng khiếp vía, e sợ có tin tức xấu gì truyền đến. Nàng căn bản không thể ngủ, suốt đêm, đều trợn tròn mắt đến sáng.

Đến chạng vạng ngày thứ ba, tiếng lửa đạn liên tục không ngừng rốt cuộc cũng thưa thớt, tới nửa đêm thì ngừng hẳn.

Mạnh Lan Đình nhận được điện thoại của Phùng Lệnh Mỹ. Lúc nàng nói đã cố gắng trấn định nhưng giọng nói vẫn mang theo chút run rẩy. Tin tức đưa đến có thể coi là tin tức tốt.

Quân Nhật Bản vốn định nhanh chóng đánh hạ Thượng Hải, lại lấy cái này uy hiếp Nam Kinh, lại bị quân đội chủ lực ngoan cường chống trả. Các địa điểm trọng yếu là Ngô Tùng và nhà ga phía bắc đều không lấy được, binh lính tổn thất nghiêm trọng, lại gặp phải viện quân của chúng ta, cùng với áp lực của dư luận quốc tế nên không thể không dừng tiến công, lùi khỏi Áp Bắc.

Hai bên vẫn giằng co như cũ, chiến sự u ám cũng vẫn vây quanh Thượng Hải, giống như quả bom không biết khi nào lại rơi xuống, nhưng cuối cùng mọi người cũng có cơ hội thở dốc.

“Em yên tâm, Tiểu Cửu bình an không có việc gì, chắc rất nhanh nó sẽ về nhà.” Nàng an ủi Mạnh Lan Đình.

Sợi dây gắt gao căng lên trong lòng Mạnh Lan Đình ba ngày nay rốt cuộc trùng xuống. Nàng lấy lại bình tĩnh, lập tức hỏi: “Bát tỷ phu…… Hà sư trưởng đâu? Anh ấy không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì. Nghe nói chỉ bị thương nhẹ thôi.” Phùng Lệnh Mỹ dừng một chút, nói.

Mạnh Lan Đình lại lần nữa nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Bát tỷ cũng đừng lo lắng.”

Phùng Lệnh Mỹ phảng phất cười cười: “Không có việc gì, em an tâm nghỉ ngơi đi.”

Nàng gác điện thoại, lấy lại bình tĩnh, đi xuống, đem tin tức tốt này nói cho đám lão Diêm và má Phùng mấy ngày nay cũng sợ hãi, lại để bọn họ đi nghỉ ngơi. Sau đó nàng trở lại phòng, tắm rửa rồi nằm xuống, chờ Phùng Khác Chi trở về.

Phùng Khác Chi trở về lúc hơn 4 giờ sáng. Trên người hắn còn tràn đầy dấu lửa đạn cùng máu đen của ba ngày chiến đấu này.

Cánh tay hắn cũng bị thương, bị một viên đạn lạc cọ qua, nhưng đã xử lý băng bó, cũng chỉ xước da thịt, không có trở ngại.

Hắn trở về nhà, lên lầu, thấy cửa phòng ngủ mở ra, ánh đèn nhu hòa từ bên trong hắt ra, giống như hoan ngênh hắn về nhà.

Trong lòng Phùng Khác Chi ấm áp, vội bước nhanh hơn tới cửa phòng ngủ, lại thấy Mạnh Lan Đình ghé vào trên giường, đã ngủ say.

Phùng Khác Chi tay chân nhẹ nhàng mà đi vào, ngồi xổm bên mép giường.

Khuôn mặt nhỏ của nàng đang hướng ra ngoài cửa, giống như trong lúc chờ đợi không chịu nổi đã ngủ mất. Phùng Khác Chi nhìn chăm chú quầng thâm dưới mắt nàng, trong lòng trào lên một trận yêu thương.

Hắn cầm lòng không đậu, giơ tay duỗi ra vuốt gò má nàng. Lúc sắp đụng đến thì hắn lại thấy tay mình dính bẩn vì thế vội dừng lại, rụt về, thay nàng đắp chăn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, đi vào sân phơi, nằm ở trên cái ghế kia.

Tia nắng ban mai sắp đến, nơi xa, chỗ từng chói lòa lửa đạn thì nay lại mang một màu xnah lá nhàn nhạt, cùng mấy ngôi sao lấp lánh. Thế giới an bình như thế. Nữ hài kia cũng đang ngủ ngon lành trên giường ở trong phòng, ở bên cạnh hắn.

Phùng Khác Chi thấy một trận mệt mỏi đánh úp đến. Sau những ngày hy sinh, hắn mang theo hiến binh gia nhập bảo vệ nhà ga phía bắc, chỉ huy tác chiến, đã liên tiếp hai đêm không có chợp mắt.

Hắn nhắm mắt lại, bị tiếng lửa đạn oanh tạc bên tai ba ngày đêm này quấy nhiễu. Tai hắn giống như vẫn có tiếng ù ù vang lên.

“Đinh linh linh ——”

Một trận chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong buổi sáng yên tĩnh này nghe hết sức chói tai.

Mạnh Lan Đình đang ngủ thì bị bừng tỉnh, mở to mắt, phát giác mình thế nhưng đã ngủ mất.

Điện thoại trên tủ đầu giường đang vang liên tục. Tim nàng đập gia tốc, vội vàng tiếp lấy.

“Là chị.” Giọng Phùng Lệnh Nghi truyền đến từ đầu bên kia, “Lan Đình, Tiểu Cửu trở về chưa?” Nàng hỏi.

Mạnh Lan Đình ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh, nhìn quanh một vòng, “Còn chưa.”

“Chờ nó về, em lập tức dẫn nó rời khỏi Thượng Hải!” Giọng nàng có sự nghiêm khắc xư nay chưa từng có.

Mạnh Lan Đình trầm mặc.

“Em có đang nghe không?” Giọng Phùng Lệnh Nghi tựa hồ lại mang theo chút lo âu, đây là cực kỳ hiếm thấy.

“Em đang nghe.” Trầm mặc một lát sau, Mạnh Lan Đình mới mở miệng, “Đại tỷ, thực xin lỗi, em không thể tiếp tục nhiệm vụ này.”

Đầu bên kia dừng lại.

“Em làm sao vậy? Có ý tứ gì?”

“Đại tỷ, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Kỳ thật lúc trước, em không nên đáp ứng chị kết hôn với anh ấy. Điều này đối với anh ấy mà nói là một loại nhục nhã, càng không cần phải nói, em còn mang theo nhiệm vụ chị giao cho em.”

“Thật sự xin lỗi chị, em đã cô phụ sự kỳ vọng của chị nhưng anh ấy có đi hay không là tùy anh ấy quyết. Em không thể tiếp tục được.” Mạnh Lan Đình nói xong, gác điện thoại, đôi mắt nóng lên, nước mắt chảy ra.

Nàng cúi đầu, yên lặng mà khóc trong chốc lát, nhìn thời gian, muốn đi xuống lầu để chờ Phùng Khác Chi trở về. Nàng lau nước mắt, từ trên giường bò xuống, duỗi tay đang muốn lấy quần áo thì đột nhiên, cả người đều cứng lại.

Nàng nhìn thấy một người, đứng ở sau cánh cửa nối ra ngoài sân phơi. Trong tia nắng mai ảm đạm, khắc ra thân ảnh một nam nhân trẻ tuổi. Trên người hắn còn mang theo vết máu, khuôn mặt cứng đờ, hai mắt nhìn mình, không nhúc nhích.

Trái tim Mạnh Lan Đình đột nhiên nhảy dựng lên, cả người đều cứng lại.

Đột nhiên, nàng phản ứng lại, vội chạy về phía hắn.

Nhưng trước khi tay nàng đụng đến thì Phùng Khác Chi đã tránh đi cất bước đi quan bên người nàng, ra khỏi phòng, đầu cũng không quay lại mà rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi