Tan làm về nhà, bài trí trong phòng chẳng khác gì lúc ra khỏi cửa nhưng hình như đều thay đổi.
Vân Ly vứt túi lên ghế sofa, máy bay không người lái bằng bìa cứng lắp ráp mấy ngày trước vẫn để trên bàn trà.
Có lẽ cũng không tặng được nữa rồi.
Đồ được làm bằng bìa cứng khá yếu, chẳng có cách nào để vào trong hộp được, để trên bàn thì lại chiếm diện tích quá, Vân Ly cầm lên suy nghĩ rất lâu.
Rồi vẫn không nỡ vứt đi.
Cô tìm một cái giá cao hơn một chút, dọn một chỗ đặt lên.
Cũng ổn, nhắm mắt làm ngơ thôi.
Ngồi trước máy tính với đôi mắt sưng vù vì khóc, Vân Ly lướt bình luận đoạn phim ngắn tuyên truyền EAW mới đăng hôm nay, đa phần đều nói muốn hẹn trước với trung tâm trải nghiệm.
Mục đích phim tuyên truyền hoạt động đã được thực hiện nhưng tâm trạng Vân Ly lại rối như tơ vò.
Lướt bình luận tràn đầy yêu mến của các fan, đa phần đều nói kiểu "bà xã giỏi quá" "khoa học công nghệ của bà xã đỉnh quá".
Vân Ly lướt qua một ảnh đại diện trống, tên là mấy chữ cái, chỉ viết hai từ "Hay lắm", bình luận ngay lập tức bị trôi theo tin mới.
Ba ngày liền, Vân Ly ảo não không vui, ngủ cũng trở nên khó khăn.
Học tập theo tiến độ, Vân Ly vẫn thường cầm điện thoại như cũ nhưng mà giao diện WeChat hàng ngày lướt giờ đã không còn nữa.
Phó Chính Sơ còn thử mời cô chơi Vương Giả, định gọi Phó Thức Tắc giúp cô để cùng thành nhóm ba.
Phó Chính Sơ nhiệt tình giúp đỡ như thế nhưng Vân Ly lại chẳng có can đảm nói chuyện bản thân cô đã thua cuộc, chỉ tìm một cái cớ từ chối.
Sau lần gặp nhau dưới lầu đó, tới nay cô vẫn chưa gặp lại Phó Thức Tắc.
Hai người giống như hai đường thẳng không có điểm giao nhau, tới tận bây giờ cho dù là cô đơn phương từ bỏ thì có lẽ Phó Thức Tắc cũng vẫn chẳng hề biết chuyện.
Giống như cô không có cảm giác tồn tại.
Sáng thứ ba, Vân Ly nằm ì trên giường không chịu dậy.
Cô luôn cảm thấy, tiếp tục tới EAW là một chuyện cần phải vượt qua vô vàn chướng ngại vật.
Nguyên nhân ban đầu tới thực tập đã chẳng còn nữa, nếu như lại gặp Phó Thức Tắc ở EAW, Vân Ly không thể tưởng tượng nổi mình sẽ có phản ứng thế nào.
Đấu tranh một hồi, Vân Ly cùng với một đôi mắt thâm quầng đứng dậy đánh răng.
Cô đã chuẩn bị tâm lý ba ngày rồi… Không nhất thiết phải từ bỏ việc thực tập đầu tiên của mình giữa chừng vì thất bại tình yêu được.
Tới công ty, Vân Ly cầm bánh mì và sữa tới phòng nghỉ ăn sáng như thường lệ.
Vừa ngồi chưa được bao lâu thì nghe thấy động tĩnh truyền tới từ sofa đằng sau.
Vân Ly hơi cứng người, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Thức Tắc đang cất bước tới gần, mấy ngày chưa gặp rồi nhỉ? Sáu, bảy hay là tám?
Vân Ly không nhớ rõ nữa.
Hình như Phó Thức Tắc cũng thiếu ngủ, nhìn không có tinh thần lắm.
Anh dừng lại trước máy pha cà phê, tiếng hạt nghiền vang khắp không gian, sau đó Vân Ly nghe thấy anh hỏi.
"Uống cà phê không?"
Xác nhận bốn phía không có ai, Phó Thức Tắc chỉ có thể là đang hỏi mình thôi.
Vân Ly cúi đầu: "Thôi."
Cảnh tượng này cô từng tưởng tượng rất nhiều lần, bị hỏi như bây giờ, cô chỉ thấy lúng ta lúng túng.
Vân Ly cầm hộp sữa còn chưa uống hết vội vã đứng dậy rời đi.
Giờ phút này, cách cư xử của Vân Ly giống như Phó Thức Tắc là nước lũ hay thú dữ, anh nghiêng đầu, biểu cảm hơi hoang mang.
Phó Thức Tắc nhớ tới chuyện mấy ngày trước.
Tối đó sau khi đưa Vân Ly về Thất Lý Hương Đô thì ba giờ sáng anh mới từ đó lái về Giang Nam Uyển.
Trước khi đi ngủ, Phó Thức Tắc chỉnh âm lượng điện thoại tới mức lớn nhất, tránh để buổi sáng Vân Ly không tìm được anh, sau khi anh tỉnh lại thì đã là trưa thứ Bảy rồi.
Vội vàng rã đông hai miếng sandwich, anh ngồi trên ban công đọc lại một lượt bình luận dưới video mà Vân Ly để lại.
Khi gần chạng vạng, Phó Thức Tắc nhận ra cả ngày nay Vân Ly không hề tìm anh.
Anh cầm lấy chai nước lạnh từ tủ lạnh, nhìn thời gian, năm rưỡi, cả chai nước lạnh đã vơi một nửa, cái lạnh mang lại một chút lí trí nhưng không hề xoa dịu được sự nóng nảy trong lòng.
Anh muốn được gặp cô.
Trước khi cầm áo khoác ra ngoài, Phó Thức Tắc thoáng thấy chiếc khăn quàng để trên ghế sofa bèn vươn tay với lấy, soi gương rồi quàng hai vòng hẳn hoi.
Anh lái xe tới Hải Thiên Thương Đô mua vài cái bánh ngọt nhỏ.
Khi tới dưới tầng nhà cô, Phó Thức Tắc gọi hai cuộc điện thoại nhưng Vân Ly không nhấc máy.
Anh chẳng có việc gì nên đứng đợi tại chỗ.
Ở một chỗ tối, Phó Thức Tắc nhìn thấy Vân Ly xuống xe, cô trang điểm nhạt, bộ váy màu xanh biếc, làn váy còn đung đưa.
Người đưa cô về là Doãn Dục Trình.
Hai người đều là nhân vật làm mưa làm gió từ các trường nên ít nhiều cũng từng xuất hiện cùng nhau.
Doãn Dục Trình còn đặc biệt xuống xe tới ghế lái phụ mở cửa cho Vân Ly.
Sau khi lên xe, đằng sau xe còn có một bóng người khác, Doãn Dục Trình chỉ hạ cửa ghế lái phụ xuống, dùng ánh mắt sáng rực nhìn Vân Ly mấy giây.
Đều là đàn ông, không cần phải nhiều lời để nói đến suy nghĩ đằng sau hành vi này.
Phó Thức Tắc bỗng chốc rơi vào mê mang.
Anh cúi đầu nhìn điếu thuốc giữa ngón tay, vết thương ở lòng bàn tay đã đóng vảy, nhớ lại khoảng thời gian một năm rưỡi trước mình không được mấy ngày tỉnh táo, ngay lập tức hồi phục lí trí.
—Sự xuất hiện của anh… có lẽ là sự sỉ nhục đối với cô.
Chỉ là có người không lí trí hơn anh,.
Mấy ngày trôi qua, thanh thông báo trên điện thoại thông báo Vân Nhàn Sốt Tương ra bài mới, nội dung là làm máy bay không người lái bằng bìa cứng, cuối video cô nói… tặng một người quan trọng.
Không biết vì sao, anh lại thở phào.
Anh tự từ bỏ nhưng còn có người chưa từ bỏ anh.
Anh cũng ý thức được anh chưa từng mong cô từ bỏ.
Vốn anh định đợi ở EAW từ sáng tới tối, người lớn trong nhà bị bệnh, Phó Thức Tắc tới giúp mấy ngày, khi Từ Thanh Tống tới thăm thì hai người nói chuyện một lúc ở hành lang.
Anh nghe ngóng vài nơi ăn cơm với Từ Thanh Tống, trước khi đi, Phó Thức Tắc hỏi anh ta: "Trên bàn tôi có đồ gì không?"
Từ Thanh Tống: "Trước khi đi nhìn qua thì có vài quyển sách và máy tính."
Phó Thức Tắc rơi vào im lặng.
...
Trở lại hiện thực, trong cách cư xử của Vân Ly có sự từ chối, cô đã đi tới cửa.
Phó Thức Tắc cúi đầu, dùng ngón tay gõ liên tục vào tay cầm cốc.
"Cái máy bay không người lái đó không phải tặng tôi à?"
Vân Ly ngừng tại chỗ, không quay đầu: "Không phải."
Thấy Phó Thức Tắc không nói gì nữa, cô đi thẳng ra cửa.
Sau khi về chỗ ngồi, Vân Ly đặt hộp sữa lên bàn, thất thần nhìn chằm chằm chữ bên trên.
Vừa rồi cô chỉ muốn trốn khỏi phòng nghỉ, cô chậm chạp nhận ra lồng ngực khó chịu như bị tảng đá đè phải.
Cô nhắm mắt lại.
Có lẽ vì cô là người theo đuổi từ đầu tới cuối sau đó từ bỏ, Vân Ly có cảm giác như trình diễn một vai độc diễn.
Nghe thấy Phó Thức Tắc xem video của cô hơn nữa còn cho rằng cô muốn tặng máy bay không người lái cho anh, giống hệt như tưởng tượng của Vân Ly…
Phó Thức Tắc hoàn toàn không phát hiện ra cô đã xóa WeChat của anh.
Trong lòng Vân Ly như tắc nghẹn, cả quá trình tỏ tình không suôn sẻ, theo đuổi không thuận lợi, ngay cả từ bỏ theo đuổi cũng là từ một phía.
Vân Ly muốn gửi tin nhắn nói với Phó Thức Tắc, cô đã từ bỏ theo đuổi rồi, chúc anh hạnh phúc.
...
Nhưng mà cô đã xóa Phó Thức Tắc rồi.
Buổi trưa, Vân Ly bất ngờ nhận được điện thoại của Doãn Dục Trình.
Giọng nói trong điện thoại của đối phương vừa trầm thấp vừa ôn hòa: "Xin chào, tôi là anh trai của Doãn Vân Y, Doãn Dục Trình."
Vân Y lục tìm một lúc trong trí nhớ mới nhớ ra đây là bạn của Vân Dã.
"Vì Vân Y nội trú nên thư gửi về nhà đều là tôi nhận hết.
Tôi thấy lớp trước đây gửi bưu thiếp cho con bé, có lẽ là hai bức một tuần trong ba tháng."
Vân Ly không hiểu lắm: "Vân Y được chào đón quá."
Doãn Dục Trình cười một tiếng: "Đúng thế ha.
Mặc dù ký tên đều là 11A15 nhưng tôi so sánh nét chữ thì nhận ra đều là giống hệt nhau cả."
Vân Ly: "Ồ..."
Doãn Dục Trình: "Ừm, giống hệt như chữ trên hộp quà khi ấy."
Vân Ly: "..."
Doãn Dục Trình: "Người nhà hơi lo Vân Y yêu đường trong giai đoạn này, tôi ở gần Hải Thiên Thương Đô, có tiện ra ngoài nói chuyện chút không?"
Sau khi hẹn thời gian với Doãn Dục Trình, Vân Ly gửi tin nhắn cho Vân Dã: [Vân Dã, chị đây đúng là chịu thua với em đấy!!!]
Thời gian này Vân Dã đang ở trường có lẽ cũng không rảnh xem điện thoại.
Vân Ly không thể không nghi ngờ trước đây mỗi lần Vân Dã giục cô về nhà trong điện thoại là vì để cô mang quà cho Vân Y.
Lần này vẫn là quán cà phê đó, khi Vân Ly tới thì Doãn Dục Trình đã đang đợi rồi.
Thấy Vân Ly, anh ta giơ tay đưa menu cho cô.
Vân Ly: "Không cần đâu, lát nữa tôi còn phải đi làm."
Doãn Dục Trình kéo menu: "Em thực tập ở công ty nào gần đây?"
Vân Ly: "EAW, chính là trung tâm trải nghiệm VR."
Doãn Dục Trình chống cằm suy nghĩ, khi vẫn còn ý định hỏi thì Vân Ly chủ động lên tiếng: "Ý trước đó của anh là em trai của tôi và em gái anh yêu sớm à?"
Có lẽ không ngờ Vân Ly căng thẳng như thế, anh ta cười lấy một bưu thiếp từ trong túi công văn ra, về cơ bản thì đó là giấy kraft đơn giản và vài tấm bưu thiếp kỷ niệm của Trường Trung học Thực nghiệm Tây Phục lẫn trong đó,
"Nhà chúng tôi quản Vân Y khá nghiêm khắc, bình thường chỉ cho con bé dùng đồng hồ điện tử, có lẽ là vì nguyên nhân này, em trai của em mới gửi bưu thiếp." Giọng của Doãn Dục Trình giống như đang xem kịch, như là đang đợi bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Có lẽ không giống như những gì anh tưởng tượng..." Vân Ly chưa nói hết.
vừa nhìn những chữ sau bưu thiếp lại rơi vào im lặng.
Xấp bưu thiếp này nhìn có khoảng hai mươi tấm, bút tích quen thuộc đập vào mắt của Vân Ly nhưng khác hẳn nét nguệch ngoạc như bình thường, chữ trên mỗi tấm bưu thiếp đều ngay ngắn chỉnh tề.
Vân Ly trả tấm bưu thiếp lại: "Mọi người nghĩ thế nào?"
Cô chỉ lướt qua một cái, Doãn Dục Trình hơi bất ngờ: "Em không xem nội dung à?"
Vân Ly: "Thôi, nhìn có vẻ là em trai tôi viết rồi, không dám đọc trộm thư từ của nó lắm."
Nghe được lời nói của cô, Doãn Dục Trình bật cười: "Không dám lắm?"
Vân Ly mơ màng, không biết lời mình nói có vấn đề gì.
Doãn Dục Trình nhìn chằm chằm người con gái lộ vẻ ngây ngô trước mắt, không làm cô khó xử: "Tôi chỉ tới xác nhận với em một chút, có phải bút tích của em trai em không, trong lòng tôi có tính toán rồi."
Vân Ly nhìn bưu thiếp trước mặt, trong lòng phức tạp hỏi: "Mấy bức thư này Vân Y đồng ý để anh cầm đi à?"
"Vân Y vẫn còn khá đơn thuần, có lẽ chỉ cho rằng đây là lớp cũ gửi tới thôi."
Vân Ly nghe anh ta nói, là Vân Dã yêu đơn phương, bây giờ đối phương lo lắng ảnh hưởng việc học tập của Vân Y.
Đây là lần đầu Vân Ly giải quyết loại chuyện này cho vân Dã, giọng cô mang theo chút áy náy: "Vậy trở về tôi sẽ nói chuyện với Vân Dã."
Doãn Dục Trình nghĩ một lát lại nói: "Chúng ta cũng chưa nghĩ kĩ, nếu như không ảnh hưởng việc học thì thật ra chúng ta không cần nhúng tay vào.
Nếu như chỗ em có thông tin gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được."
Doãn Dục Trình lại giữ Vân Ly lại ăn cơm nhưng Vân Ly từ chối, suy nghĩ mãi cô không chịu được mà hỏi: "Này… tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Doãn Dục Trình: "Em cứ nói."
Vân Ly: "Vân Y sẽ trả lời thư của Vân Dã chứ?"
Doãn Dục Trình trầm ngâm một lúc: "Có lẽ là không, theo tôi biết thì con bé không có tiền tiêu vặt mua."
Vân Ly: "À..."
Nhớ tới Vân Dã ngày nào cũng hấp ta hấp tấp, không làm đề thì chơi game, dáng vẻ như một thiếu niên chưa trưởng thành.
Thế mà lại kiên trì ba tháng, gửi những bức thư không hề có hồi âm.
Vân Ly không khỏi đặt mình vào, xuất hiện sự thông cảm sâu sắc với Vân Dã.
Doãn Dục Trình mặc áo khoác vào, đuổi theo cô, khách sáo nói: "Tôi đưa em tới cổng công ty, đúng lúc tôi cũng có thể biết được nơi làm việc của chị Vân Dã."
Vân Ly đang định từ chối thì giọng Doãn Dục Trình giương cao, nửa đùa nói: "Sau này không biết chừng còn là người một nhà đấy."
Vân Ly: "..."
Dọc đường đi, hai người không trao đổi gì, Doãn Dục Trình cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, hình như cô không giỏi giao tiếp với người lạ, anh ta có thể hiểu rõ được sự mất tự nhiên của cô.
Sau khi tới cửa EAW, Doãn Dục Trình không vào nữa, cười với cô rồi nói: "Chuyện này em không cần căng thẳng đâu.
Có tin gì chúng ta lại liên lạc."
Vân Ly gật đầu xoay người quét thẻ, bóng người Doãn Dục Trình phản chiếu trên cửa thủy tinh, anh ta vẫn chưa rời đi.
Cô vờ như không thấy, cúi đầu đi thẳng vào phòng nghỉ.
Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi lăm phút, hộp cơm của cô vẫn ở đó.
Phòng nghỉ không có ai, hộp cơm để trong túi giữ nhiệt ở trên bàn, còn thừa hai hộp, nước canh rỉ vào trong túi.
Cửa phòng còn chưa khép lại đã bị người sau chặn lại, Phó Thức Tắc đẩy cửa đi vào đứng bên cạnh cô, trong tầm nhìn của Vân Ly có thể nhìn thấy mũi giày và gấu quần của anh.
Vân Ly chỉ định lấy hộp cơm rồi lập tức rời đi, người bên cạnh di chuyển đẩy nhẹ cánh tay vừa mới vươn ra của cô.
"Đừng làm bẩn tay."
Phó Thức Tắc cầm khăn giấy lau sạch nước canh bên cạnh hộp cơm rồi lấy hai hộp cơm ra cho vào lò vi sóng hâm lại.
Điều hòa mở ba mươi độ, trong phòng oi nóng ngột ngạt, anh mở hé cửa sổ, sau khi gió lạnh thổi vào, Vân Ly mới cảm thấy hô hấp thoải mái hơn chút.
Bóng dáng quen thuộc đi lại trước mắt nhưng hai chân của cô lại như dán chặt tại chỗ không chịu di chuyển.
Một tiếng “đinh” vang lên.
Phó Thức Tắc mở lò vi sóng ra, lót hai tờ giấy, để hai hộp cơm cạnh nhau, mở từng cái một ra rồi lại cầm đũa tách ra.
Anh kéo ghế, ngước mắt nhìn về phía người đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích chút nào.
"Ngồi đây không?"