HÁI TRĂNG


Sau khi Phó Thức Tắc xuống lầu thì ngồi ở bên tay trái Vân Ly, Từ Thanh Tống ngồi nối tiếp bên cạnh anh.
Vân Ly cảm thấy người ở bên trái mình có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, cô vô thức nhích lại gần Phó Chính Sơ ở bên kia.
Phó Chính Sơ: "Chị Ly Ly, sao chị xích gần thế?"
Vân Ly nhỏ giọng trả lời: "Ngồi cùng với em thì trong lòng chị cân bằng hơn chút."
Hà Tung Thanh thấy Phó Thức Tắc thì khuôn mặt lộ đầy vẻ khiếp sợ: "Cậu út, hôm nay cậu mặc đẹp trai quá đi.

Trước kia cháu không biết đồ của anh Thanh Tống lại thích hợp với cậu như vậy."
Dù Vân Ly cảm thấy phù hợp nhưng cũng thắc mắc không biết sao anh đột nhiên lại mặc như vậy.
Phó Thức Tắc đưa ra một lí do hợp lí: "Không mang theo quần áo thay."
"Tôi cũng cảm thấy hợp." Từ Thanh Tống cười: "Mọi người quyết định chơi gì chưa?"
Hạ Tung Thanh trả lời: "Bọn em vừa bóc một bộ Uno rồi."
Từ Thanh Tống: "Được."
Trần Nhậm Nhiên đề nghị: "Bọn mình chơi giành “0” đi, kích thích chút."
Ngoại trừ Vân Ly thì mọi người thoạt nhìn đều biết quy tắc, rối rít đáp lại: "Cũng được."
"Tôi không có ý kiến."
Thấy ánh mắt nai vàng ngơ ngác của Vân Ly, Trần Nhậm Nhiên giải thích: "Chính là sau khi có người ra bài "0" thì mọi người phải nhanh chóng hạ tay úp lên bài, người cuối cùng úp lên phải bốc hai lá."
Trò chơi tiến hành đàng hoàng và có trật tự, Vân Ly bắt đầu chơi thì phát hiện có vẻ khá đơn giản, sau đó cô ra bài thường là giống màu hoặc là giống số của bài.
Cho đến sau khi có người ra lá bài số "0" đầu tiên, mọi người nhanh chóng hạ tay xuống, chồng lên nhau.

Vân Ly không kịp phản ứng, đến lúc ý thức được thì cô đã phải bốc lên hai lá.
Sau khi phải bốc hai lá bài, Vân Ly đã bắt đầu cảnh giác, liên tục chú ý những người khác ra bài, cho đến khi đến vòng tiếp theo có người ra lá bài "0", Vân Ly nhạy bén nhanh chóng hạ tay, những người còn lại cũng tới tấp úp xuống.
Tốc độ phản ứng của Lô Vũ không khác Vân Ly là mấy, sau cô một bước, tay anh ta úp lên trên tay cô.
Lần này Phó Thức Tắc là người cuối cùng.
Trong lòng Vân Ly lén vỗ tay vì tốc độ phản ứng vô cùng nhanh nhạy của mình.
Một vòng nữa, Vân Ly tự ra bài số "0", cô nhanh chóng úp tay xuống, Phó Thức Tắc theo sát ngay sau.

Cho đến trước khi tới người cuối cùng, lòng bàn tay và mu bàn tay của hai người đều áp sát vào nhau.
Vân Ly có thể cảm nhận được tay của Phó Thức Tắc đặt thả lỏng trên mu bàn tay cô, mặc dù như vậy nhưng nơi bộ phận được tiếp xúc vẫn không ngừng khiến tim cô đập loạn thình thịch.
Cô len lén nhìn về phía Phó Thức Tắc, gương mặt anh vẫn là vẻ hờ hững như nước.
Hai vòng sau đó, Phó Thức Tắc đều úp tay xuống ngay sau tay của Vân Ly.
Vân Ly cảm thấy tim mình hơi không chịu nổi, sau khi ván bài kết thúc, cô đành tính nói mình không chơi nữa.
Ai dè, cô còn chưa kịp mở miệng, Phó Thức Tắc đã nói: "Đổi trò chơi đi."
Vân Ly kinh ngạc nhìn anh.
Mấy người quen biết ở đó có vẻ tôn trọng đề nghị của anh, trực tiếp đồng ý.
Trần Nhậm Nhiên chơi chưa đã, hỏi: "Tại sao? Thế này mọi người chơi chưa đã mà."
Phó Thức Tắc đưa một tay nắm tai, giọng nói tùy ý: "Quen nhớ bài, thắng nhanh quá, không có trải nghiệm trò chơi."
Trần Nhậm Nhiên: "..."
Những người còn lại: "..."
Trần Nhậm Nhiên: "Vậy nếu không chơi Uno nữa thì chơi gì hay đây?"
Đặng Sơ Kỳ đề nghị: "Không thì chơi rút lớn nhỏ được không, rút được lá bài lớn nhất thì có thể hỏi một người ở đây một câu hỏi bất kì." Mọi người ầm ĩ tỏ ý không thành vấn đề.

"
"À đúng rồi…" Trần Nhậm Nhiên nói: "Nếu chơi cái này, hay là uống chút rượu đi cho thoải mái.

Tôi mang theo hai chai rượu tới, tôi đi lấy."
Sau khi Trần Nhậm Nhiên lấy rượu ra xong, đưa một chai cho Lô Vũ, sau đó rót cho người ngồi bên phía anh ta.
Đến khi tới vị trí của Phó Thức Tắc, Phó Thức Tắc mở miệng: "Tôi không cần, cám ơn."

Vân Ly nghe được anh từ chối thì hơi bất ngờ, trong ấn tượng của cô, hầu như Phó Thức Tắc và rượu đều buộc chung một chỗ.
Trò chơi bắt đầu, mọi người ồ ạt rút bài sau đó lật lên.

Vân Ly bốc được lá bài không lớn lắm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô không muốn hỏi ai, cũng không muốn bị hỏi.
Sau khi Trần Nhậm Nhiên nhìn bài thì gào lên: "Chắc chắc là tôi lớn nhất!", sau đó anh ta lật bài lên.
K bích.
Đúng là không có ai lớn hơn.
Hạ Tung Thanh: "Vậy anh chọn người hỏi đi."
Mục đích của Trần Nhậm Nhiên rất rõ ràng, quay sang phía Vân Ly hỏi: "Ở đây có người cô có thiện cảm không?"
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Ly.
Vân Ly không chịu nổi tầm mắt của mọi người, trả lời: "Không có."
Trần Nhậm Nhiên bám sát hỏi tiếp: "Vậy nếu bảo cô miễn cưỡng chọn một người thì sao?"
Vân Ly: "..."
Hạ Tung Thanh cắt ngang, nói: "Không được, chỉ có thể hỏi một câu."
Trần Nhậm Nhiên từ bỏ: "OK."
Sau đó những người còn lại cũng nối tiếp bốc được quân lớn nhất nhưng câu hỏi đưa ra thường là chút chuyện khiến người ta xấu hổ trước kia.
Cho đến khi Lô Vũ bốc được quân lớn nhất, anh ta muốn giúp Trần Nhậm Nhiên một tay, nghĩ ngợi một hồi bèn hỏi: "Cô cảm thấy ở đây ai đẹp trai nhất?"
Trần Nhậm Nhiên: "..."
Anh ta cảm thấy cạn lời gấp bội, lén đạp Lô Vũ một cú.
Vân Ly không ngờ hai người bọn họ sẽ hỏi đến cùng không buông như vậy, không sức nào có thể vùng vẫy, bèn khóa chặt tầm mắt trên người Phó Chính Sơ: "Phó Chính Sơ."
Phó Chính Sơ mở to hai mắt, không ngại ngùng hỏi lại: "Có thật không?"
Vân Ly đột nhiên cảm thấy có lỗi với cậu nhóc: "Đương nhiên."
Trả lời câu hỏi này xong, tảng đá trong lòng Vân Ly rớt xuống, định cầm đồ uống lên uống một ngụm thì nước chanh lúc đầu đã thấy đáy.

Cô nhìn ly rượu vừa rót ở bên cạnh, thoáng do dự.
Chợt trong tầm mắt có xuất hiện một bàn tay.
Phó Thức Tắc dịch rượu của cô đi, thả nước chanh bản thân chưa uống tới trước mặt cô.
Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu kia: "Mọi người cứ chơi đi.

Tôi đi hút điếu thuốc."
Sau khi Phó Thức Tắc rời đi, Vân Ly vẫn chơi nhưng trong lòng cũng không giữ bình tĩnh được nữa.
Cô nhìn ly nước chanh trước mặt, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Đặng Sơ Kỳ chú ý tới sự khác thường của cô, lên tiếng hòa hoãn: "Đã muộn thế này rồi, hay là chúng ta tạm nghỉ ngơi một chút nha?"
Hạ Tung Thanh phụ họa nói: "Cũng đúng, hơn nữa trong phòng có suối nước nóng, Mọi người về phòng sớm thư giãn chút đi."
Đám người lập tức giải tán.
Hạ Tung Thanh tìm ba mẹ cô ấy trước.

Còn Vân Ly trở lại phòng xong thì tới bồn suối nước nóng lộ thiên trước ban công thêm nước.

Nhiệt độ thấp, nước chảy vào trong bồn bốc lên hơi nóng hầm hập.
Đặng Sơ Kỳ soi gương tẩy trang, cảm khái: "Hôm nay đóa hoa lạnh lùng mặc áo sơ mi hoa, thoạt nhìn còn giống như một anh chàng công tử, thế mà trước đó tớ còn nghĩ chỉ có Từ Thanh Tống mới có khí chất này thôi."
Vân Ly chuyển chiếc ghế tới ngồi bên cạnh cô ấy, cũng cùng tẩy trang.
Thấy dáng vẻ cô nặng tâm sự, Đặng Sơ Kỳ khẽ đẩy cô: "Ế, không phải anh ta thay một bộ quần áo cậu lại đã mê mẩn không lối về đó chứ?"
"Tớ không phải người thấy sắc nổi lòng tham như vậy." Vân Ly nhìn cô ấy, ôm đồ tắm tới ban công.
Hai người cởi đồ vào trong bồn.

Cơ thể nhanh chóng được sự ấm nóng bao vây, Vân Ly múc nước xối lên vai, làn sương mù dày đặc giống như cách tấm gỗ ngăn đánh vào khiến Vân Ly suy nghĩ vẩn vơ.
Cô tới sát gần Đặng Sơ Kỳ, nhỏ giọng nói: "Không phải trước đây tớ đã nói với cậu là anh ấy đã hẹn với một cô gái quen biết rất nhiều năm rồi sao?"
Đặng Sơ Kỳ: "Đúng vậy không sai..."
Vân Ly ngửa đầu dựa vào bên bờ đá, mơ màng nói: "Nhưng khi tớ hỏi Phó Chính Sơ thì cậu nhóc lại nói những người đã quen biết đều có quan hệ huyết thống..."
Không hiểu ý cô lắm, Đặng Sơ Kỳ nghĩ nghĩ hồi lâu: "Gu của cậu út Hạ Hạ mặn vậy sao?"
"..."
Cũng không rõ Đặng Sơ Kỳ suy nghĩ bậy bạ gì, Vân Ly bác bỏ: "Không phải ý này." Cô hơi không tự tin hỏi: "Chỉ là, cậu nói xem có phải tớ hiểu lầm anh ấy hay không?"
Đặng Sơ Kỳ cầm chiếc khăn lông lót sau lưng nhằm tránh tiếp xúc với góc thành bồn lạnh lẽo, cô ấy không đồng ý nói: "Cho dù đây là hiểu lầm nhưng anh ấy mãi từ chối cậu vẫn là sự thật."
Đặng Sơ Kỳ nói tiếp: "Ly Ly, đồng nghiệp của tớ cũng rất thích cậu, cậu phải biết mình là người rất được chào đón."
Vân Ly: "Đừng nhắc tới đồng nghiệp kia của cậu..."
Đặng Sơ Kỳ: "Hay là cậu hỏi trực tiếp anh ta xem? Cậu cứ đoán tới đoán lui, cuối cùng người khó chịu vẫn là bản thân cậu."
Vân Ly lấy khăn tắm che mắt: "Đã bị từ chối nhiều lần như vậy rồi, tớ nào dám hỏi nữa." Cô lẩm bẩm: "Không phải tự chuốc lấy nhục sao."
Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, lỗ chân lông cũng bị khí nóng làm giãn nở, Vân Ly thả lỏng toàn thân, cũng thoáng quên đi câu chuyện phiền lòng trong gần một tháng trời.
Bóng dáng của Phó Thức Tắc hiện ra trước mắt, Vân Ly tỉnh táo lại.

Hai tay cô chống bên bờ đá cẩm thạch, dùng sức đi lên ngồi vào cạnh thành bồn, đưa tay cầm khăn tắm ở bên cạnh.
Đến khi hơi lạnh bên ngoài ép tới, "tõm" một tiếng Vân Ly lại nhảy vào bồn.
Đặng Sơ Kỳ xấu xa nhìn chằm chằm cô: "Ly Ly, mấy năm nay dáng người..."
Cô ấy còn chưa dứt lời, trên tấm gỗ đột nhiên kêu "thùng thùng" hai tiếng.
"..."
Hai người rơi vào im lặng.
Đặng Sơ Kỳ: "Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng động không?"
Vân Ly: "..."
Hai người ăn ý trực tiếp bò ra khỏi bồn suối nước nóng, mặc đồ tắm vào đi vào trong phòng, khép cửa sổ ban công thật chặt lại.
Vân Ly cảm thấy rợn tóc gáy: "Bên cạnh chúng ta là..."
Đặng Sơ Kỳ: "Bà nhà nó..."
...
Lúc Từ Thanh Tống trở về phòng, Phó Thức Tắc đang nằm bên bồn tắm nghịch điện thoại, thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt, Từ Thanh Tống buồn cười múc nước dội thẳng lên đầu anh.
"Cậu phải chừa chút khói chứ, lúc này mới thưởng thức được phân nửa."
Phó Thức Tắc dùng khăn lông lau đi nước ở mắt, im lặng, dịch sang bên cạnh tiếp tục nghịch điện thoại.
Thấy anh không nói, Từ Thanh Tống biết ý không hỏi nhiều.

Anh ta cởi đồ ngâm trong bồn suối nước nóng, mệt mỏi cả một ngày nên chưa tới vài phút anh đã cảm thấy buồn ngủ.
Lúc phòng bên cạnh mở nước, cách một tấm ván gỗ, tiếng động gì cũng rõ ràng.
Sự yên lặng của hai người đột ngột bị tiếng nói chuyện chen vào đánh vỡ.
Là giọng của Vân Ly và Đặng Sơ Kỳ.
Phó Thức Tắc hơi chếch đầu xuống, nhìn qua nơi phát ra tiếng nói, đi về phía tiếng nói phát ra, gõ lên tấm ván một cái.
Sau đó là tiếng Vân Ly và Đặng Sơ Kỳ rời khỏi bồn tắm chạy về trong phòng.
Từ Thanh Tống hiểu ra, dựa vào thành bồn, thong dong nhìn Phó Thức Tắc.
Vân Ly và Đặng Sơ Kỳ không chỉ mặt đặt tên thành ra Từ Thanh Tống cũng không nghe được hết nhưng cũng có thể đoán được đại khái là có chuyện gì, anh ta cong cong môi, không hỏi nhiều.
Thấy anh ta giống như gặp phải chuyện gì thú vị, Phó Thức Tắc lập tức liếc Từ Thanh Tống một cái, giọng nói có vẻ hơi khiển trách: "Chuyện phòng ăn tôi hỏi cậu trước đó..."
Ban nãy Từ Thanh Tống không nghĩ đến vấn đề này, hơi ngẩn ra: "Tiểu Hà nói cho Vân Ly sao?"
Anh ta vẩy vẩy nước, cười nói: "Không phải vừa hay thay cậu ngăn cản chút hoa đào đó sao?"
Phó Thức Tắc nhắm mắt lại, không quan tâm tới anh ta nữa.
Trong đầu anh vẫn đang nghĩ chuyện Phó Chính Sơ nói với mình hôm nay và cuộc nói chuyện vừa rồi của Vân Ly và Đặng Sơ Kỳ.

Đúng là một sự hiểu lầm hoang đường.
...
Sau khi trở lại phòng, cả người Vân Ly rơi vào trạng thái suy sụp.
Cô tuyệt vọng nhìn lướt qua mái tóc còn ướt, Đặng Sơ Kỳ an ủi: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ người ta không nghe được gì cả...!mà cho dù là nghe được thì cũng không sao..."
Nếu không nghe được thật thì người ta đã không gõ vào tấm ván gỗ nhắc nhở hai cô rồi.
Vân Ly ảo não cúi đầu: "Giết tớ đi."
An ủi Vân Ly một lúc, Đặng Sơ Kỳ nói Trần Nhậm Nhiên gọi các cô cùng xuống đi đánh mạt chược, Vân Ly tự bế cực độ làm ổ trên giường nhìn điện thoại chằm chằm, ủ dột nói: "Tớ không đi đâu."
Ngày hôm sau, Vân Ly tỉnh dậy lúc tám giờ, tính gọi Hạ Tung Thanh và Đặng Sơ Kỳ đi ăn sáng nhưng tối qua hai người này chơi đến chừng một hai giờ, rạng sáng mới về, uống nhiều rượu, giờ này vẫn đang ngủ say sưa trên sofa.
Vân Ly đành một mình ra cửa.

Cửa vừa khép lại chưa được bao lâu thì cô nghe được tiếng đóng cửa đằng sau, xoay người nhìn lại, thấy Phó Thức Tắc ở trong phòng đi ra.
Phó Thức Tắc: "Đi ăn sáng à?"
Vân Ly: "Ừm..."
Phó Thức Tắc: "Đi ăn chung đi."
Phòng ăn ở một dãy khác, bữa sáng tự phục vụ chỉ đơn giản gồm bánh mì nướng và trứng chiên, còn lại là mấy đĩa đồ ăn sáng kiểu Trung giúp giữ ấm.
"Muốn ăn bánh mì nướng không?" Phó Thức Tắc đứng bên cạnh cô, Vân Ly gật đầu một cái, anh cầm lấy kẹp trong tay cô, nhanh chóng kẹp hai miếng bánh mì nướng vào trong máy nướng bánh.
Vân Ly ở bên cạnh chờ, Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Đi ra chỗ ngồi trước đi."
Đặt đồ ăn sáng lên bàn, Vân Ly ngồi xuống, còn chưa ngồi ấm chỗ thì Trần Nhậm Nhiên và Lô Vũ đã cùng bưng đĩa thức ăn từ một bàn khác chuyển tới cùng bàn với cô, hỏi: "Chúng tôi có thể ngồi ở đây không?"
Vân Ly gật đầu: "Phó Thức Tắc ở bên kia chờ bánh mì..."
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng kia, anh ở bên kia đợi một lúc rồi chuyển bánh mì nướng xong vào đĩa.
Trần Nhậm Nhiên thử hỏi thăm dò: "Tôi hỏi chút, hai người đang trong giai đoạn mập mờ sao?"
Vân Ly thoáng nghẹt thở rồi vội vàng lắc đầu: "Không có..."
Câu trả lời này của cô khiến Trần Nhậm Nhiên cảm thấy mình vẫn có hi vọng, anh ta đặt chiếc đĩa ở đối diện Vân Ly, thấy trên đĩa thức ăn của cô không có gì bèn hỏi: "Cô không lấy đồ uống à? Tôi đi lấy cho cô nhé, cô muốn uống gì?"
Vân Ly còn chưa kịp từ chối thì Phó Thức Tắc đã bưng đĩa thức ăn trở lại.

Anh ngồi vào bên cạnh Vân Ly, trả lời thay cô: "Không cần, tôi lấy rồi."
Sau khi ngồi xuống, Phó Thức Tắc kẹp hai miếng bánh mì nướng tới đĩa của cô, ngoài ra còn kẹp cho cô hai miếng trứng ốp la.
Phó Thức Tắc mở túi đựng ống hút trên hộp sữa ra, dùng ống hút chọc lớp giấy bạc đóng kín sau đó mới đưa cho Vân Ly.
Sữa bò còn ấm.
Anh lạnh nhạt nói: "Lấy ra ngâm nước một lúc nên hơi chậm một chút."
Bữa sáng của anh chỉ có hai miếng bánh mì nướng và một tách cà phê Americano.
Trần Nhậm Nhiên nhìn cử chỉ thân mật của hai người, suy nghĩ đến lời phản bác vừa rồi của Vân Ly, vẻ mặt hơi kì lạ.
Trong suốt bữa sáng, đám người chỉ trò chuyện vài câu, đến khi ăn xong, Vân Ly ra bên ngoài mới phát hiện chiếc túi nhỏ của mình vẫn để ở chỗ ăn, Phó Thức Tắc bảo cô chờ tại chỗ một lát rồi xoay người quay lại phòng ăn.
Bắt đầu từ hôm qua, Trần Nhậm Nhiên cảm thấy Vân Ly được Phó Thức Tắc bảo vệ tới gió thổi không lọt, mặc dù Đặng Sơ Kỳ lặp đi lặp lại nhấn mạnh với anh ta là hai người họ không có dính líu gì tới tình cảm nhưng anh ta lại không nén nổi nghi ngờ.
Nhân cơ hội này, anh ta lại hỏi Vân Ly: "Cô và cậu út của Từ Thanh Tống thật sự không phải đang trong giai đoạn mập mờ sao? Hay là hai người đang yêu rồi?"
Vân Ly lắc đầu một cái.
Trong lòng Trần Nhậm Nhiên khó chịu, cũng không quan tâm tới Lô Vũ vẫn còn đó, thẳng thắn nói: "Vân Ly, thật ra tôi có cảm tình với cô.

Nếu như cô không có ý muốn tiến tới thì có thể nói thẳng, không cần tìm cậu út của Từ Thanh Tống giúp đỡ để khiến tôi biết khó mà lui."
Mấy câu này của anh ta khiến Vân Ly ngơ ngác toàn tập, cô trả lời như khúc gỗ: "Gì cơ?"
"Thoạt nhìn cô và cậu út của Từ Thanh Tống cũng không phải bạn bình thường, nếu như cô và anh ta tỏ vẻ mập mờ trước mặt tôi là vì từ chối tôi thì chuyện đó thật sự là không cần thiết."
Vân Ly đã từ bỏ theo đuổi Phó Thức Tắc một thời gian, không biết có phải trong quá trình lúc cô và Phó Thức Tắc ở gần nhau vẫn còn lưu lại chút tình cảm mà chính cô không ý thức được dẫn đến Trần Nhậm Nhiên có thể có ý nghĩ như vậy.

Khựng lại một lát, cô hỏi: "Tại sao anh lại nói chúng tôi không phải bạn bình thường?"
Trần Nhậm Nhiên càng phát hiện ra Vân Ly muốn che giấu ý đồ của mình, tức cười nói: "Nào có bạn bình thường nào mà đối xử tốt với nhau như vậy."
Đúng lúc này Phó Thức Tắc trở lại, anh không biết chủ đề nói chuyện của hai người, cúi đầu nói với Vân Ly: "Đi thôi."
Tối qua Vân Ly trằn trọc khó ngủ vì chuyện ngâm suối nước nóng, vào lúc này lại gặp phải Trần Nhậm Nhiên nói chuyện như vậy, trong lòng cô đầy băn khoăn.
Phó Thức Tắc nhìn cô một cái: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Vân Ly ngẩn ra, thuận miệng nói: "Đang nghĩ xem bạn bè bình thường nên đối xử làm sao..."
Những lời này qua tai Phó Thức Tắc lại có hàm ý khác.
Anh không lên tiếng, chỉ hướng cho Vân Ly: "Đêm nay là đêm Giáng sinh, bên kia có treo đèn."
Trên cây có treo thấp thoáng vài chiếc đèn Giáng sinh, Phó Thức Tắc tạm dừng một lát rồi nói tiếp: "Sau chín giờ sẽ bật đèn."
Vân Ly với tâm hồn treo ngược cành cây gật đầu một cái.
Đặng Sơ Kỳ và Hạ Tung Thanh ngủ một giấc tới chiều, Vân Ly cũng dứt khoát không ra khỏi cửa nữa.


Chờ các cô ấy tỉnh dậy Vân Ly mới biết đêm qua Phó Chính Sơ cũng uống nhiều.
Sau khi mọi người tỉnh táo lại thì bàn bạc tối nay xuống dưới lầu đánh bài, Vân Ly không có khả năng hòa hợp với kiểu cuộc rượu như thế này lắm, mà chung đụng với Trần Nhậm Nhiên có vẻ cũng không vui bèn từ chối rằng tối nay mình phải cắt video.
Chắc là Đặng Sơ Kỳ đã nghe ngóng được từ chỗ Trần Nhậm Nhiên chút gì đó nên cũng không ép cô.
Làm ổ trong phòng tới mười giờ, Vân Ly rảnh tới mốc người.

Dưới lầu liên tục truyền tới tiếng cười nói vui vẻ, cô cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ được, nhớ tới lời nói hôm nay của Phó Thức Tắc, Vân Ly đứng dậy thay quần áo, đeo máy ảnh lên.
Nhìn thoáng xuống bên ngoài một lượt, Vân Ly cầm máy sưởi ấm cầm tay đã đổ nước sôi, dùng vải nhung bọc thật chặt hai tay sau đó ra cửa.
Bên ngoài cửa có thể nghe được tiếng nhạc cổ điển truyền ra từ phòng của Phó Thức Tắc.
Cô không xác định là có ai đang ở trong đó.
Vân Ly xuống lầu, mấy người đang đánh bài nói chuyện, Phó Thức Tắc và Từ Thanh Tống đều không ở đó.

Tránh tầm mắt của Trần Nhậm Nhiên, Vân Ly lên tiếng chào hỏi sau đó lấy cớ chụp ngoại cảnh biệt thự để ra ngoài.

Không lâu sau, cô từ chối ý muốn đi cùng của Phó Chính Sơ.
Sau khi ra cửa, Vân Ly đi về phía Phó Thức Tắc nói hồi sáng.
Đèn trang trí ở bên cạnh phòng ăn, cách chỗ biệt thự họ ở mấy trăm mét.

Lúc đến gần lùm cây, Vân Ly đã thấy ánh đèn vàng ấm áp như ẩn như hiện, quanh co quấn lên trên ngọn cây.
Ở nơi xa hơn có thể thấy mảng bầu trời xanh xám, tầng mây tựa như thuốc nhuộm điểm xuyết.
Cô mở máy ảnh ra, chụp một tấm đằng xa.
Vân Ly khép chặt áo khoác, áp sát vào máy sưởi ấm.
Dưới thân cây vững chắc có treo một chiếc võng, cách mặt đất chừng nửa mét.

Vân Ly tiến về đằng trước, võng khẽ đung đưa.
Cô dừng bước lại.
Người nằm trên võng che điện thoại vừa sáng lên rồi để sang bên cạnh.

Mặc dù thời gian chỉ trong thoáng chốc nhưng Vân Ly cũng có thể nhận ra được đó là Phó Thức Tắc.
Cô do dự một thoáng sau đó chầm chậm đến gần.
Anh cuộn tròn nằm trên võng, cũng không mặc nhiều, màu môi trắng bệch.
Trong lòng cô hơi khó chịu.
Vân Ly tới gần ngồi xuống, chọc chọc bả vai anh.
Phó Thức Tắc mở mắt nhìn về phía cô, mắt lim dim.

Anh ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Em tới rồi."
Cô tới hả?
Nghe phảng phất như hai người đã hẹn sẽ gặp nhau tối nay từ trước rồi.
Nhiệt độ bên ngoài cực kỳ thấp, Vân Ly cảm giác trên thân cây đã kết sương.

Lúc này Phó Thức Tắc ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt trong veo, thần thái của anh không giống bình thường, khóe mắt mất đi sự sắc bén, mà giống như một chàng thiếu niên vậy.
Anh cụp mắt liếc qua chỗ trống bên cạnh, khẽ khàng nói: "Ngồi một lát."
Vân Ly vẫn ở nguyên tại chỗ không di chuyển.
Lát sau, cô mở miệng: "Anh uống nhiều rồi."
Vân Ly đưa máy sưởi ấm cho anh, Phó Thức Tắc nhìn chằm chằm một lúc lâu sau đó mới đưa tay nhận lấy, bàn tay vốn đã lạnh tới mất cảm giác lại cảm nhận được đôi chút, anh vẫn kiên trì: "Ngồi một lát đi."
Không muốn phân tích lôi kéo với đồ sâu rượu, Vân Ly bất đắc dĩ ngồi bên cạnh anh.
Dưới tác dụng của trọng lực, chiếc võng tạo thành tam giác ngược, khoảng cách của hai người bị buộc kéo gần lại.
Phó Thức Tắc buông mắt, kéo cổ tay cô qua, thả máy sưởi ấm vào lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay ấm áp và cổ tay lạnh lẽo tạo nên sự tương phản to lớn nhưng toàn bộ sự chú ý của Vân Ly lại dồn vào xúc cảm lạnh như băng kia.
Phó Thức Tắc không buông tay.
Anh kéo cái tay còn lại của cô qua, phủ lên máy sưởi ấm.
Thời gian giống tạm ngưng lại ở hình ảnh này.
Cô nhìn thấy chàng trai cô gặp lần đầu tiên vào bảy năm trước nhìn về phía cô.
Anh từ từ tới gần, môi dán vào bên tai phải cô: "Em không theo đuổi anh nữa sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi