Phó Thức Tắc: “Xe đỗ ở nhà trọ đó, em có thể dùng trong khoảng thời gian này.”
Cha già của mình là ông chủ trường dạy lái xe nên Vân Ly hiểu rất rõ nguyên tắc không nên cho người khác và phụ nữ mượn xe.
Phó Thức Tắc bằng lòng đưa xe cho cô đi, chắc là rất tin tưởng cô, hoặc là bằng lòng gánh chịu toàn bộ thiệt hại mà cô có thể gây ra.
Vân Ly được chiều mà sợ, cất chìa khóa vào trong túi xách, không nghĩ ra nên đền đáp anh như thế nào, vì thế cô nói ra ý tưởng có tính khả thi cao nhất: “Vậy lúc anh về, em có thể đi đón anh.”
Phó Thức Tắc: “Không cần, Từ Thanh Tống sẽ đi đón.”
Khi anh hé môi, mà không có hình dạng gì, Vân Ly lạnh cả sống lưng, thử liếc nhìn anh một cái.
Anh từ chối một cách thản nhiên, giống y hệt như lúc cô theo đuổi anh.
Thậm chí giọng điệu cũng hờ hững trước sau như một.
Đối mặt với Phó Thức Tắc, Vân Ly không dám nổi giận, chỉ mím mím môi: “Được rồi.”
Dáng vẻ giận dỗi mà không dám nói của cô như thể anh là ác bá đang bắt nạt cô vậy, Phó Thức Tắc không hiểu lắm: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Vân Ly sốc ba lô lên, kiễng chân nhìn xung quanh, giả vờ như thể không thèm để ý: “Vừa nãy nhớ lại ngày xưa khi em theo đuổi anh, anh cũng luôn nói là “không cần”.”
Không ngờ bây giờ lại bị tính sổ, Phó Thức Tắc bật cười vui vẻ từ tận đáy lòng: “Vậy anh phải làm thế nào?”
Vân Ly: “Thì…”
Gần đến giờ đi học, lục tục có người đi vào lớp, vẻ bề ngoài và khí chất xuất chúng của anh đều khiến người ta phải liếc nhìn, khiến cho người bên cạnh như cô cũng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Nhớ lại lần bị chụp trộm ở quán cà phê trước đây, Vân Ly có chút mất tự nhiên, lời muốn nói cũng nói không nên lời.
Phó Thức Tắc nhìn bốn phía xung quanh, kéo cô ra hành lang.
Lớp học ở tầng một, hành lang dẫn tới tầng hầm chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên đến từ tầng một, tầm nhìn giảm xuống rõ ràng.
Tay anh hơi lạnh, nắm tay cô không bao lâu mà đã bắt đầu ấm lên.
Vừa mới yêu nhau nên hai người khá ngại ngùng khi ở bên nhau, hôm nay lúc đi trên đường cũng không đi quá gần, thỉnh thoảng sang đường thì chỉ hơi hơi chạm vào mu bàn tay.
Vân Ly không ngờ, nắm tay lại là cảm giác như thế này, lòng bàn tay nóng hầm hập, còn hơi dinh dính sau khi ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giống như muốn trả thù lời từ chối lúc nãy của anh, Vân Ly dùng ngón cái gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Cô cảm nhận được cái tay đang nắm lấy tay cô hơi hơi dùng sức, nhưng vẫn kiềm chế phải thả lỏng, không hiểu sao trong lòng cô lại có loại cảm giác sảng khoái.
Kéo cô đến đầu hành lang của tầng hầm, Phó Thức Tắc dừng lại, cũng không thèm để ý tới động tác nhỏ ban nãy của cô, thì thầm hỏi cô: “Có thể nói chưa?”
Phản ứng đầu tiên của Vân Ly là nói không nên lời.
Cô mới chỉ thả lỏng hơn một chút, không e dè nói ra suy nghĩ và ý kiến của bản thân khi nói chuyện với người nhà và bạn thân của mình mà thôi.
Nhưng đối với Phó Thức Tắc, cô vẫn sợ hãi theo bản năng.
Dường như Phó Thức Tắc hiểu rõ hết thảy, nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Vậy anh nên làm thế nào?”
Câu này được lặp lại khiến cho Vân Ly dũng cảm hơn, cô ngẫm nghĩ một lát: “Sau khi bọn mình yêu nhau, anh không được từ chối em nữa.” Nói yêu cầu xong, cô còn không quên hỏi ý kiến của anh: “Anh cảm thấy có được không?”
Phó Thức Tắc sửng sốt nhưng đồng ý rất nhanh: “Được.” Anh hỏi như thể có điều cần suy nghĩ: “Vậy còn muốn tính nợ cũ nữa không?”
Suy nghĩ cẩn thận thì quả thật là anh đã từng từ chối cô không ít lần.
Vân Ly nghiêng đầu: “Nếu như không tính sổ thì có vẻ em bị thiệt…” Không biết anh hỏi câu này là có ý gì, cô hỏi ngược lại: “Anh có đề nghị gì không?”
Phó Thức Tắc đưa ra một đề nghị tiêu chuẩn: “Vậy em cũng từ chối anh mấy lần đi, sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút chút.” Anh cũng bắt chước đi hỏi ý kiến của cô: “Em cảm thấy có được không?”
“...”
Sao cô có thể đồng ý chứ? Vân Ly chỉ mong anh sẽ mời thêm mấy lần nữa, sau đó cô sẽ đồng ý hết thảy.
Biết anh cố ý nói như vậy, thấy không thắng nổi anh nên Vân Ly lắc đầu: “Vậy thì thôi.”
Phó Thức Tắc cũng không quan tâm xem đây có phải là đáp án trong dự liệu hay không, bổ sung thêm: “Nếu như không đồng ý, em chỉ đành phải chịu thiệt một chút thôi.”
Vân Ly tự nhận đã thích anh hơn một chút nên cũng không đắn đo: “Thiệt thì thiệt vậy.”
Thật ra thì dáng vẻ của cô trông có vẻ cũng không có khúc mắc gì trong lòng.
Phó Thức Tắc chăm chú nhìn cô mấy giây, nói với vẻ sâu xa: “Cho nên, vì sao không đồng ý?”
Anh kéo Vân Ly tới gần hơn một chút.
Lần nào cũng bị anh mượn cơ hội để đùa giỡn, Vân Ly có vẻ hơi bất mãn: “Anh hiểu rõ mà.”
“Muốn nghe em nói.” Coi nhẹ cảm xúc khác thường trong giọng nói của cô, giọng Phó Thức Tắc nhỏ nhẹ.
Giờ phút này, bầu không khí tương tự như đêm Giáng sinh, anh sán lại gần một cách tự nhiên, hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Vân Ly biết mình bị anh bắt chẹt gắt lắm rồi, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện.
Môi cô giật giật, một lát sau mới nói: “Vì em không nỡ từ chối anh.”
Nghe thấy câu này, Phó Thức Tắc cười khẽ: “Vậy em tới đón anh đi.” Anh dùng khớp xương ngón trỏ cọ cọ vào mặt cô, lại bổ sung thêm một câu: “Vừa hay có thể nhìn thấy em đầu tiên.”
Hành lang tối tăm, gạch men sứ ngay ngắn tượng trưng cho sự nghiêm túc của sinh viên, tạo thành hình ảnh tương phản với sự mập mờ nóng cháy vào giờ phút này, tự ấp ủ ra ý tưởng ăn vụng trái cấm.
“Mà cũng đúng…” Anh dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay của Vân Ly, không nhanh không chậm vẽ mấy nét, giọng điệu hờ hững: “Đây chính là mục đích em tới đón anh nhỉ.”
Vân Ly nghe lời anh nói, nhiệt độ trên mặt dần tăng lên.
“Em chỉ làm tròn trách nhiệm của một cô bạn gái thôi.” Vân Ly bị mấy câu của anh chỉnh cho tim đập liên hồi.
Mà anh, từ lúc đến hành lang, mặt mày anh vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt đen trầm tĩnh giấu hết mọi cảm xúc.
Hai người đều là lần đầu tiên yêu đương, nhưng rõ ràng Phó Thức Tắc nói nhiều hơn cô rất nhiều.
Ôm suy nghĩ không cam lòng yếu thế, Vân Ly nhớ tới chuyện bản thân đã suy nghĩ suốt đêm: “Vậy có phải anh cũng nên làm tròn trách nhiệm của bạn trai một chút không?”
“?”
Phó Thức Tắc tiếp tục vuốt ve lòng bàn tay cô: “Trách nhiệm gì?”
Vân Ly nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào anh: “Ôm bạn gái của anh một cái.”
“…”
Phó Thức Tắc dựa vào tường, nhìn cô mấy giây, không có hành động gì.
Gạch men sứ của hành lang tầng hầm là màu trắng như ngọc trai, mặt tường có màu xám tro, mặt anh giống như đột ngột khắc vào giấy vẽ trên tường, các đường nét mang dòng máu lai trên mặt có phong cách của thời Trung cổ.
Anh cong môi, ánh mắt sâu thẳm: “Em tới ôm anh đi.”
“…”
Vân Ly nghi ngờ anh nghe không hiểu lời mình nói.
Cũng có thể là nghe hiểu mà cố tình.
Lúc này, tiếng chuông vang lên, là tiếng chuông chuẩn bị lúc bảy giờ năm mươi lăm phút.
Cô hoàn hồn, đỏ mặt xoay người đi: “Em phải đi học rồi.”
Nhưng cánh tay lại bị anh dùng tay phải túm nhẹ lấy, hơi thở của anh áp sát vào từ phía sau, ngực dán vào lưng cô.
Một cái tay khác của anh vòng lên cổ cô, dừng lại trên vai phải của cô.
Cơn sóng đó chưa yên, anh lại nắm lấy cánh tay cô rồi kéo ra sau một chút, kéo cô vào sát lồng ngực của mình hơn.
Vân Ly hít sâu mấy hơi.
Tay phải của anh hạ xuống dọc theo cánh tay của cô, móc vào ngón tay cô.
“Hóa ra yêu đương…” Phó Thức Tắc tựa vào vai phải của cô, nghiêng đầu chậm rãi nói: “Còn rất vui.”
Động tác kéo dài hơn một phút, Phó Thức Tắc buông cô ra, ánh mắt dịu dàng: “Đi học đi.” Đúng lúc điện thoại của anh vẫn luôn rung lên không ngừng, Vân Ly nhắc nhở anh: “Điện thoại của anh kêu kìa.”
Anh không ngại nghe điện thoại ở trước mặt cô, ấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia nói rất nhiều lời, nhưng từ đầu tới cuối, Phó Thức Tắc không lên tiếng, cả quá trình chỉ nói đúng ba câu, giọng điệu lạnh nhạt.
“Biết rồi.”
“Ừ.”
“Không cần.”
Sau đó trực tiếp tắt máy luôn.
Xem cả quá trình nghe điện thoại của anh, Vân Ly đột nhiên phát hiện ra, trước đây, cho dù là lúc lạnh nhạt nhất với cô thì Phó Thức Tắc cũng không nói chuyện với cô như thế.
Cô không biết lý do vì sao, nhưng lại bởi vì phát hiện nho nhỏ mang tính đặc thù này của mình - cho dù chỉ là ảo giác - cảm thấy vui vẻ.
Sau khi đến cửa lớp, Vân Ly đi vào, tìm chỗ ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, bạn cùng phòng Đường Lâm đã ngồi vào bên cạnh cô, nói chào cô.
Hai người chỉ chạm mặt nhau vào giờ học kỳ mùa đông.
Cô ấy lấy sách ra, giọng điệu hào hứng: “Vân Ly, vừa nãy cậu có nhìn thấy một anh siêu đẹp trai ở ngoài cửa không, con mẹ nó, đẹp trai quá đi mất.”
Động tác lấy sách của Vân Ly hơi khựng lại, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
“Là kiểu người đẹp trai lạnh lùng tránh xa tình dục ấy cậu hiểu không? Đúng là hình mẫu lí tưởng của tớ mà, vừa nãy tớ còn thử lượn lờ ở trước mặt anh ấy, thế nhưng anh ấy…”
Nói tới chỗ quan trọng, Đường Lâm tạm dừng hai giây.
Vân Ly hơi sốt ruột: “Thế nhưng cái gì?”
Đường Lâm thả tay ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Trực tiếp xem nhẹ tớ, đi vòng qua tớ luôn.” Cô ấy mở camera trước ra rồi nhìn trái nhìn phải, “Hôm nay tớ trang điểm cũng được mà, lạ thật.
Cậu nói xem có đúng không?”
Không biết nói cái gì mới tốt, Vân Ly lúng túng đáp lại: “Khá xinh đó.”
“Người như thế, chắc là có nhiều người tỏ tình trên tường tỏ tình lắm nhỉ, lát nữa tớ đi tìm tên, tìm được sẽ nói cho cậu biết.” Đường Lâm cười tủm tỉm mở diễn đàn của trường lên, mở tường tỏ tình lên đưa cho Vân Ly xem.
Vân Ly cười cười: “Ừ, cảm ơn.”
Mở tường tỏ tình lên, Vân Ly mới phát hiện trong đó có không ít người tỏ tình với Phó Chính Sơ.
Đường Lâm thấy thế thì phổ cập khoa học cho cô: “Phó Chính Sơ này ấy à, là người trong đội bóng của trường mình, hình như thi được giải nhất ấy.” Đường Lâm cười tủm tỉm nói: “Nghe nói là vừa lạnh lùng vừa trắng lại vừa đẹp trai, hình như cậu ấy còn ở câu lạc bộ ngoài trời nữa.
Tớ định đi tham gia hoạt động của bọn họ, cậu có muốn đi không?”
“Giờ không được…” Vân Ly vội vàng từ chối.
Nhưng lúc này, Đường Lâm đã đẩy tài khoản công khai của câu lạc bộ ngoài trời cho cô.
Hoạt động gần đây nhất là đi cắm trại ngắm sao, người đề cử trong nhóm viết dành cho “người yêu”.
Hình như cũng được, cân nhắc một chút đã.
Trong lúc đi học, Vân Ly cứ rối rắm không biết có nên gửi tin nhắn WeChat cho Phó Thức Tắc hay không.
Nếu gửi… thì có vẻ cô không chăm chú nghe giảng.
Vừa mới yêu nên dù sao cô cũng phải cân nhắc hình tượng ở trước mặt anh.
Nếu không gửi… thì quan hệ của bọn họ lại có vẻ quá lạnh nhạt.
Đợi đến khi cô thật sự quyết tâm thì vấn đề lớn nhất lại là cô không biết nói gì với Phó Thức Tắc.
Hai người gần như chưa từng tán gẫu.
Vắt hết óc, Vân Ly gửi một câu: [Đến Nghi Hà thì nói với em nhé.]
Phó Thức Tắc: [Ừ]
Phó Thức Tắc: [Bạn gái còn có trách nhiệm gì khác không?]
Cô suy nghĩ cẩn thận, rồi mới nghiêm túc gửi đi: [Quan tâm chăm sóc bạn trai, ủng hộ, thấu hiểu.]
Cô còn chưa gõ chữ xong, Phó Thức Tắc lại gửi tiếp.
[Muốn thử trải nghiệm một chút.]
Vân Ly chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình quá đen tối, đáng khinh, những lời đứng đắn như vậy mà cũng có thể khiến cô sinh ra những liên tưởng khác.
Trong đầu cô toàn là khuôn mặt lạnh tanh có đôi mắt ẩn chứa ham muốn của anh.
Nhớ lại chuyện xảy ra ở hành lang lúc nãy, cô không nhịn được phải uống một hớp nước để an ủi.
…
Kéo WeChat xuống, là tin nhắn của Vân Dã, là ảnh chụp một tấm bưu thiếp.
Phía dưới có kèm theo dòng chữ: [Em có hồi âm rồi nhé.
[vui vẻ]]
Vân Ly không quên tấm bưu thiếp mà Vân Dã gửi dưới danh nghĩa của cả lớp, trả lời lại: [Là cho em, hay là cho cả lớp 11A15 thế?]
Vân Dã: [Chị đừng quan tâm.]
Xem ra là gửi cho cả lớp 11A15.
Vân Ly bấm mở tấm ảnh rồi nhìn thật kỹ, tấm ảnh đó chỉ chụp hoa văn mặt trên, trông có vẻ là thiệp chúc mừng Giáng sinh.
Không ngờ Doãn Vân Y lại trả lời thằng nhóc này, chẳng lẽ thật sự không nhận ra người gửi thư cho cô bé là một người cố định sao.
Sau khi về nhà, Vân Ly tìm xe của Phó Thức Tắc trước.
Bên trong xe không nhiễm một hạt bụi, hộp đựng đồ cũng không có thứ gì, trông y hệt xe mới.
Khóe mắt cô nhìn thấy dưới chỗ ghế lái có thứ gì đó, cô duỗi tay lấy ra.
Hóa ra là ví đựng thẻ của anh.
Là bạn gái chính thức, Vân Ly cũng không để ý tới chuyện này lắm, cô lấy ví đựng thẻ tới rồi lật lật, bên trong toàn là thẻ ngân hàng.
Lật đến mấy trang cuối cùng, cô dừng lại, là thẻ sinh viên của trường Đại học Bách Khoa Tây Phục, khóa sinh viên khoa chính quy này đã lâu rồi, nhưng ảnh vẫn còn rõ, trông rất giống trẻ trâu, anh hướng về phía ống kính cười không chút kiêng kị.
Thẻ học tiến sĩ vẫn còn mới tinh, lúc này anh đã hơi giống với dáng vẻ bây giờ, khóe môi anh cong lên, đuôi mắt có dáng vẻ phấn chấn.
Ngăn đựng thẻ cuối cùng còn có một tấm thẻ sinh viên khoa chính quy, cũ kĩ tới phai màu, ảnh không rõ, tên cũng rất mờ.
Giang Châu? Giang Uyên? Hay Giang Hoài?
Sao anh lại cầm thẻ sinh viên của người khác nhỉ?
Vân Ly không để ý lắm, chỉ chăm chăm nhìn hai tấm phía trước.