HÀM ĐAN

Sau khi Dư Huy rời đi, Tử Hàm liền lập kết giới. Hắn quay đầu, thì thấy Cố Thanh Miên thảnh thơi ngồi trên giường, móc trong tay áo một bản đan thư.

Tử Hàm vung bào, ngồi xuống cạnh y.

Cố Thanh Miên cũng không ngẩng đầu: “Sao vậy, tiền bối không hỏi gì sao?”

Đầu ngón tay y xẹt qua trang giấy, đặt ở mép đỡ đó, rồi lật qua.

“Soạt —”

“Soạt —”

Tử Hàm: “Hỏi cái gì?”

Cố Thanh Miên liếc qua hắn, lại nhìn sách, lời nói ẩn ý: “Tiền bối cứ đùa.”

“Những việc cần hỏi, những chuyện khả nghi nhiều thế. Tiền bối chọn không được?”

Tử Hàm dựa người về phía sau, tìm tư thế dễ chịu nằm xuống, cười nhạo: “Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa hẳn là đúng, huống chi là những điều suy đoán?”

“Hơn nữa, xưa nay bản tọa biết ngươi đa nghi.” Tử Hàm bĩu môi, “Hỏi, cũng chẳng moi được lời nào.”

“Không đâu, tiền bối không giống với bọn họ.” Cố Thanh Miên cười: “Nếu tiền bối hỏi, bần đạo nhất định sẽ nói thật.”

Tử Hàm dừng lại.

Hắn nghiêng đầu nhìn bóng lưng Cố Thanh Miên, đan tu đối diện với ánh nến, tay vuốt ve trang sách.

“Tiền bối không phải người trong hồng trần, không có mưu đồ gì với bần đạo.” Cố Thanh Miên cười: “Nói mọi chuyện với ngài cũng không sao.”

Tử Hàm cười lạnh: “Coi chừng bản tọa nói ra.”

Cố Thanh Miên cười: “Sẽ không đâu.”

Tử Hàm á khẩu không trả lời được, chỉ đành tiếp tục cười lạnh: “Những tính toán kia của ngươi chẳng qua cũng chỉ là vậy. Bản tọa ngại phiền nên chẳng thèm nói.”

Cố Thanh Miên quay đầu: “Vâng vâng, tiền bối nói sao là vậy.”

Tử Hàm đâu ngờ y bỗng chốc quay lại, chợt bốn mắt nhìn nhau.

Ngọc yêu gối đầu lên tay mà nằm, tóc như vẩy mực, xõa dài trên áo xanh xuôi xuống. Ngoài phòng là sương lạnh, trong phòng là ánh nến, ánh lửa chập chờn sau lưng Cố Thanh Miên, chiếu vào đôi mắt. Mắt phượng, môi mỏng, sóng mắt luyến lưu —

Cố Thanh Miên hơi dời đường nhìn, đứng dậy cười nói: “Bần đạo đi tìm cây bút làm chú.”

Tử Hàm: “À?”

Cố Thanh Miên: “Tìm bút, cái loại dùng để viết chữ.”

Tử Hàm: “Bản tọa đâu phải đồ ngốc, đương nhiên biết bút dùng để viết chữ.”

Cố Thanh Miên cười hai tiếng, vài bước xa giường, để sách lên bàn, sau đó mò mẫm trong tay áo, lấy ra một cây bút lông trọc đầu. Y đá ghế qua một bên, đứng bên bàn quẹt vài nét bút.

Nhưng khi Tử Hàm trộm nhìn qua thì thấy nửa ngày y chỉ viết mỗi chữ “Chú”, còn lại không có gì nữa.

Thật đúng là làm chú.

“Lắm chuyện.” Tử Hàm bĩu môi, phất tay một cái kéo kết giới ra rộng hơn.

Thành thật ngồi bên giường xem không tốt hơn sao, còn phải có bàn.

Vài ngày trôi qua.

Dư Huy tôn giả không đến, Cố Thanh Miên cũng không hỏi.

Chờ khi chậm rì rì xem xong một quyển đan thư, tiếng gõ cửa mới vang lên, theo đó là giọng nữ nhu hòa: “Hai vị khách quý, đại điển sắp bắt đầu, nên nhập tọa.”

Cuối cùng cũng đến.

Cố Thanh Miên buông đan thư, cười bảo: “Đã biết.”

Y liếc về phía Tử Hàm, đối phương đã ngồi dậy, vỗ áo nói: “Đi.”

Cửa phòng bật mở, sương mờ chia lối, lộ ra một con đường rộng rãi. Tử Hàm đưa tay: “Cẩn thận nắm lấy, đừng để lạc.”

Cố Thanh Miên giữ chặt tay áo hắn, cười: “Được.”

Tử Hàm: “Đi trước đi, bản tọa theo sau.”

Cố Thanh Miên: “Được.”

Đường dài vô tận, gần như không thấy đích. Trong tay Tử Hàm có một chùm sáng, le lói soi đường cho Cố Thanh Miên đi trước, còn hắn theo sau.

Nửa nén hương trôi qua, trước mặt mở rộng thông suốt. Nhưng thấy một biển ma tu mênh mông đằng trước, nơi xa là một khung đài cao, phía trên là hai vòng đệ tử Bách Hồn giáo. Một vòng áo đen một vòng áo trắng, tựa như âm dương song sinh.

Một đồng tử chạy đến trước hai người, nói: “Hai vị Mộ gia, thỉnh đi nơi này.”

Nói xong, nhóc tự mình đi trước.

Người của Dư Huy tôn giả?

Cố Thanh Miên và Tử Hàm liếc mắt nhìn nhau, đuổi theo tiểu đồng. Cố Thanh Miên vừa đi vừa quan sát bốn phía.

Ngoài dự đoán, lần này y chỉ liếc mắt đã thấy Dư Huy tôn giả.

Dư Huy ngồi trên đài cao quý, một thân áo trắng như sương, nổi bật sắc mặt trắng nhợt, gần như đã chết. Hắn vẫn bưng chén trà nóng như cũ, hơi nước lượn lờ bên trong, đôi mắt trống rỗng.

Hắn thế mà không mang tròng mắt.

“Khách nhân.” Tiểu đồng nói, “Xin hãy cẩn thận.”

Cố Thanh Miên cụp mi, cười gượng: “Nhất thời nhìn không rõ, thật xin lỗi.”

Bọn họ không đi vào trong, mà đi vòng quanh ở lớp ngoài cùng. Đi thêm vài bước, tiểu đồng dừng lại ở một nơi đối diện với Dư Huy.

Cố Thanh Miên nheo mắt.

Y bỗng nhiên cười: “Cách tôn giả xa như vậy, sao ta đưa đan dược cho hắn?”

Tiểu đồng: “Tôn giả nói, đạo trưởng tự có biện pháp đưa đan.”

Cố Thanh Miên lại cười: “Vậy hắn đưa người cho bần đạo thế nào.”

Tiểu đồng: “Tôn giả nói, đạo trưởng tự có biện pháp bắt người.”

Cố Thanh Miên sờ cằm, nói với Tử Hàm: “Lấy ra đi.”

Tử Hàm nhíu mày, nhưng không hỏi vì sao, duỗi tay lấy hộp ngọc ra.

Cố Thanh Miên cười: “Buông tay.”

Hộp ngọc nghe tiếng mà rơi. Nhưng tiếng ngọc nát còn chưa kịp truyền đến, chỉ thấy sương mù dưới đất dâng lên, nuốt hộp ngọc vào, biến mất không còn gì nữa.

Tiểu đồng: “Đa tạ đạo trưởng.”

Cố Thanh Miên chắp tay: “Làm phiền tôn giả.”

Dư Huy vì đôi mắt này tốn không ít tâm tư, y không tin hắn dám gọi người khác tới lấy.

Quả nhiên, tiểu đồng cũng không phủ nhận. Nó chỉ cười, tiếng cười âm nhu băng lãnh: “Đi theo hướng này là có thể rời khỏi Bách Hồn giáo nhanh nhất.” 

“Nhị vị.” Thân ảnh nó dần dần tan đi: “Tự giải quyết cho tốt.”

Dứt lời, nhạc buồn vang lên.

Ma tu đang xao động bình tĩnh lại, chỉ thấy trên không trung xuất hiện hai gã tuyết bào song ngân. Mặt mày tuấn lãng, hai mắt khép kín. Hai người nắm hai đầu xiềng xích, thong thả bay xuống dưới.

Cố Thanh Miên nhìn hai gã Bách hồn thân truyền kia, thấp giọng nói: “Không ngờ.”

Tử Hàm: “Gì cơ?”

“Không ngờ được Vạn Mộc Xuân lại tốt số như vậy.” Cố Thanh Miên cười nói, ”Cho dù không có Mộ Tuyết, cho dù không có chúng ta, hôm nay hắn cũng có thể chạy thoát. Nói không chừng không có chúng ta, hắn còn chạy trốn dễ dàng hơn.”

Trong lúc nói, tiếng “leng keng —- leng keng —-” của xiềng xích truyền đến, mang cống phẩm tế hiến ra. Một người một hồn, một âm một dương. Họ bị giam cầm trong xích khóa hồn, có hai tên ma tu trập trùng đi theo.

Hòa với tiếng nhạc trầm buồn, ngày càng nhiều đệ tử Bách Hồn xuất hiện, bày “tế phẩm” chỉnh tề.

“Ồ?” Tử Hàm: “Tiếp đi.”

Cố Thanh Miên vừa nhìn vừa tìm kiếm bóng dáng Trình Chu, vừa nói: “Khách điếm Hoàng tuyền, Bách hồn đưa tang, Hồn nhạn thành đan. Từng chuyện từng chuyện đã sắp xếp đến trình độ thế này, bọn chúng còn dám thả Dư Huy tiến vào.”

Không có mắt thì không thấy, nhưng có mắt mà lại không thấy.

Kết quả, ai mới bị mù?

“Tế phầm” lần lượt được đưa lên, cái mới nối tiếp cái cũ.

Mắt Tử Hàm sáng như đuốc, chưa bao lâu thì nói: “Tìm được rồi.”

Hắn quay đầu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì chờ.” Cố Thanh Miên đếm số lượng tế phẩm, duỗi tay giữ chặt tay áo Tử Hàm: “Bảy bốn, bảy lăm…”

Tử Hàm liếc nhìn, không nói gì.

Cố Thanh Miên thấp giọng nói: “Ngươi trông hắn kỹ vào.”

Tử Hàm gật đầu.

“Chín chín —” Cố Thanh Miên: “Chuẩn bị.”

Xiềng xích thứ một trăm vừa mới xuất hiện, “Dư Huy tôn giả” trên đài cao bỗng nhiên biến thành một cái xác!

Hai mắt trống rỗng, da người toàn thân lộ ra.

Máu tươi dính đầy, tử trạng thê thảm.

“Đây là — Tiền giáo chủ!”

Chẳng biết ai hô một tiếng đầy sợ hãi, gió lốc bùng lên.

Tiếng cười tùy tiện truyền đến, cực kỳ điên cuồng. Khỏi phải nghe, nhất định là Dư Huy.

Đám đệ tử Bách Hồn giữa không trung còn chưa kịp phản ứng, đã thấy sương mù dày đặc từ trên ập xuống, trong khoảnh khắc bị xé thành từng mảnh. Huyết nhục xối xả như mưa, mùi tanh xộc mũi. Xiềng xích bị lôi kéo, người quỷ la hét thảm thiết.

Quỷ vụ, huyết vũ, tinh phong.

Ma tu ngao ngao gào khóc, mừng rỡ như điên. Trong lúc nhất thời ma khí tán loạn, tàn sát trăm hồn.

Trình Chu cũng đã thấy bọn họ, phi thân muốn xuống. Nhưng trên người hắn bị khoá thêm một quỷ hồn, giãy giụa đành đạch muốn đi hướng ngược lại. Quỷ hồn kia rất dữ hội, thế mà ngang ngược kéo theo Trình Chu, nhào đầu vào chỗ đang chém giết.

Dường như Cố Thanh Miên nghe thấy Trình Chu hét lên từ phương xa: “Tiền bối cứu ta!”

Tử Hàm bước lên trước một bước, quỳ một gối xuống đất: “Lên.”

Cố Thanh Miên trực tiếp nằm rạp trên lưng hắn. Người sau điểm mũi chân, bay về phía Trình Chu. Ma tu bốn phía tương tàn, thịt bay tán loạn. Tử Hàm phóng toàn bộ tử khí, chấn động đến mức mấy tên ma tu nhao nhao lùi lại.

“Cô nương!” Trình Chu sắp vội muốn chết: “Ngươi đừng có đi hướng kia nữa, toàn là ma tu!”

Quỷ hồn cột chung với hắn chẳng thèm quan tâm, khăng khăng nhào vào.

Thân ở phiến cốc, Trình Chu hoàn toàn không còn tu vi, không mở được xích cũng không chạm được quỷ hồn. Quả thực hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét dài. Cũng may cả đường bọn họ hữu kinh vô hiểm*, dáng quỷ thoăn thoắt, bay nhanh như tên, túm lấy Trình Chu qua năm cửa lục tướng, nhào tới trước mặt một đôi người quỷ khác.

*Gốc là [ 有惊无险 ]: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy

Cùng lúc đó, Tử Hàm cũng cõng Cố Thanh Miên bay tới trước mặt Trình Chu.

Máu thịt kề sát hai người mà qua, Tử Hàm dùng hai ngón tay lấy tử khí làm đao, cắt đứt xiềng xích giữa Trình Chu và quỷ hồn kia.

Xích vừa đứt, Trình Chu và quỷ hồn đột nhiên bay ra hai hướng khác nhau. Quỷ hồn kia sững sờ, vội vàng quay đầu: “Tiên nhân, có thể cắt xích của nàng luôn không?”

Khoảnh khắc quỷ hồn lộ mặt, đầu óc Cố Thanh Miên trống hoác. Chân khí từ lục phủ ngũ tạng như bị rút sạch, hồn phách cứ như bị người nắm trong tay.

Tử Hàm đánh ra một luồng ánh xanh, hóa thành sợi dây thừng dài buộc Trình Chu lại. Hắn lập tức nhận ra có gì đó không ổn: “Hồ đồ, sao vậy?”

Cố Thanh Miên tiếp cận quỷ hồn, trời đất trước mắt quay cuồng, dời sông lấp bể – sông cuộn biển gầm. Y mở to hai mắt, từng chữ từng chữ nghẹn lại trong họng nói không ra. Quá khứ che trời lấp đất tràn vào, lẫn trong quỷ vụ tán loạn.

“Tiên nhân?” Quỷ hồn kia kéo một đầu xích khác, cầu xin nói: “Cầu xin ngươi —”

Cố Thanh Miên dần buông Tử Hàm ra, níu xích quỷ hồn kia, phát ra một tiếng “keng” thật lớn. Cổ họng y nuốt ực ra tiếng, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tử Hàm: “Hồ đồ?”

Quỷ hồn bị dọa nhưng một bước cũng không lùi, tiếp tục hướng về Tử Hàm: “Ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”

Binh hoang mã loạn, sát khí tứ phía.

Hai mắt Cố Thanh Miên sung huyết, đồng tử tối đen, nắm chặt xiềng xích.

Trình Chu bị treo giữa không trung: “Tiền bối!”

Ma khí càn quấy, máu me đầm đìa, tiếng khẩn cầu pha với tiếng chửi mắng, mưa to gió lớn đan xen.

Địa ngục trần gian.

“Chậc!” Tử Hàm chợt cảm thấy đau đầu, tay nâng lên rồi buông xuống, Cố Thanh Miên kêu lên rồi ngã gục, được hắn tiếp lấy. Trước khi hôn mê, rốt cuộc đan tu cũng phun ra ba chữ.

“Mộ Vạn Thủy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi