Ánh xanh trấn áp, ma khí ngập tràn.
“A Tuyết.” Cố Thanh Miên suy tư một lúc rồi quyết định bắt đầu từ tơ hồng buộc tóc: “Dây buộc tóc thật đẹp.”
“Là phu quân ngươi làm à?”
Mộ Tuyết dừng lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Miên. Mắt nàng đã đen như mực, không rõ cảm xúc.
“Phu quân ngươi có từng nói qua ý nghĩa của kết này không?”
Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn y, lát sau nghẹn ngào nói: “Ta biết.”
Hắn chưa nói, nhưng nàng biết.
Nàng đương nhiên biết.
Hắn niệm thơ niệm từ, niệm phong hoa tuyết nguyệt, niệm phù dung uyên ương. Hắn sẽ chiết dương liễu làm vòng, tết thành tơ hồng kết tóc.
Hắn sẽ ngồi trên đất, nhìn nàng bay lượn nơi chín tầng mây.
Nàng đã nhiều lần hỏi hàm nghĩa của dây buộc này, nhưng hắn chỉ cười không nói. Duy có một lần, nàng cõng hắn đi qua đường núi. Trời cao mênh mông, núi non trập trùng. Đột nhiên hắn vỗ vai nàng: “A Tuyết, nàng xem.”
Nàng ngẩng đầu.
Chỉ thấy mặt trời đỏ sắp chìm, ráng màu mờ mịt, nhuộm đỏ cả thiên sơn, tuyết trắng cực đẹp. Nàng ngắm đến ngơ ngẩn, chợt thấy bên tai nóng lên.
Hắn ghé vào bên cổ nàng, thấp giọng cười: “Thiên Sơn Mộ Tuyết.”
“Thiên Sơn, mộ, Tuyết.”
Thiên Sơn ái mộ A Tuyết.
Từng từ là rượu, rót vào tai là say.
Say đến mức nàng không biết đông tây nam bắc, chỉ có hắn cười, từng tiếng từng tiếng, chạm vào trong tim.
“Không, có thể ngươi không biết.”
Cố Thanh Miên nói: “Tơ hồng Nam Cố đa dạng, đồng tâm kết, tam sinh kết… Nhưng song thập kết là đặc thù nhất trong đó.”
Mộ Tuyết sững sờ: “Nam Cố?”
Cố Thanh Miên nói: “Trên tóc ngươi, là song thập kết.”
Quả nhiên nàng bị chuyển dời sự chú ý, Cố Thanh Miên tiếp tục: “Tơ hồng vốn là của Nguyệt lão, cầu đời đời sinh sinh, tình đồng thiên thọ…. Duy chỉ có song thập kết, ý ngụ dữ khanh tương thủ, bách tuế vô ưu*. Nam Cố chẳng qua chỉ là một nước ở phàm gian, nếu chỉ cầu trăm tuổi, nghĩa là chỉ hỏi kiếp này, không cầu kiếp sau.” (Cùng người bên nhau, một đời vui vẻ.)
Mộ Tuyết ngây ra, tựa như không hiểu y đang nói gì. Nhưng lát sau thì nàng vùng lên dữ dội, đâm sầm vào ánh xanh.
“Không, không —” Mộ Tuyết liều mạng lắc đầu, ma quang tán loạn, như con thú bị nhốt: “Không — Chàng sẽ không —”
“Chàng nói sẽ chờ ta, chàng nói sẽ không để ta một mình, chàng nói —”
Cố Thanh Miên sững sờ.
Y như được đả thông hai mạch nhâm đốc, xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.
Vì sao một Nhạn yêu như Mộ Tuyết, lại dám không quan tâm đến uy áp của Tử Hàm, ngẩn ngơ đi theo y?
Vì sao tơ hồng trên tóc Mộ Tuyết, từng câu của nàng đều dính đến phu quân mình, nhưng làm sao cũng không thấy được người thật?
Vì sao nàng quyết tâm muốn chết? Vì sao nàng muốn chết, nhưng lại không muốn từ bỏ ân nghĩa?
Vì sao ân của phu quân nàng, nàng lại đến báo?
Tâm ma của nàng —- Tâm ma của nàng.
“Mộ Tuyết, phu quân ngươi là phàm nhân?” Cố Thanh Miên nói: “Có phải hắn đã — qua đời?”
Lời còn chưa dứt, Tử Hàm nhíu mày.
Mộ Tuyết như gặp phải đả kích, lảo đảo, nghiêm nghị nói: “Không! Chàng không! Chàng chỉ là, chàng chỉ là —-”
Chàng chỉ là đang thiếp đi thôi.
Một cặp mày kiếm, đôi mắt đầy sao, tiếng cười trầm thấp, người ấy.
Một câu “Thiên Sơn Mộ Tuyết.”
Mộ Thiên Sơn.
Mộ Thiên Sơn của nàng.
Chàng nói chàng chỉ đi trước một bước, ngủ thêm một lát mà thôi.
Chàng nói chàng đợi nàng.
Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã kí nhân gian tuyết mãn đầu. (Quân nơi chín suối cùng cát bụi, ta tại nhân gian tuyết trắng đầu.)
“Ngươi gạt ta!”
Dứt lời, nàng tấn công Cố Thanh Miên dữ dội, lại bị Tử Hàm cản lại. Ma khí lướt qua trước mắt, tựa như cuồng đao loạn vũ, Cố Thanh Miên bất động thanh sắc: “Bần đạo không lừa ngươi.”
“Mộ phu nhân, ngươi là yêu, phu quân ngươi là người. Ngươi sớm nên biết, hắn sẽ chết sớm hơn ngươi.”
Mộ Tuyết gào thét, nàng tuyệt vọng đến vô cùng, mỗi một âm thanh đều trở nên vô nghĩa, chỉ đơn thuần là tiếng kêu thống khổ. Tay nàng điên cuồng cào cấu, đánh đấm lên ánh xanh.
Tử Hàm liếc nhìn Cố Thanh Miên, hiểu nhiên không đồng ý, nhưng vẫn đưa tay bảo vệ y. Ngờ đâu Cố Thanh Miên lại cười.
“Nhưng phu quân ngươi hẳn sớm đã biết.”
Lời vừa phát ra, tiếng gào thét đột nhiên im bặt, Mộ Tuyết sững sờ. Nàng nhìn y, hiển nhiên không rõ đây rốt cuộc là có ý gì.
“Phu quân ngươi nói hắn sẽ chờ ngươi, nhưng không nói ngươi đi cùng hắn, đúng không?” Cố Thanh Miên nói thẳng: “Có phải hắn còn thỉnh cầu ngươi, báo ân thay hắn.”
Đó là lý do nàng đau khổ truy tìm trong phiến cốc, đó là lý do nàng không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn báo ân.
Đó là lý do nàng mới có thể vui vẻ khi mất yêu đan, như thế nàng mới có thể trở thành chim nhạn thế gian.
Nàng không muốn năm dài tháng rộng của yêu tộc.
Nàng chỉ muốn sinh lão bệnh tử, cùng người chung giấc.
Cố Thanh Miên nhìn kỹ thần sắc của Mộ Tuyết: “Mộ phu nhân, khi còn sống hắn chưa từng khăng khăng phải báo ân. Vậy sao lúc qua đời, lại dặn dò người phải hoàn lại thay hắn?”
Mộ Tuyết chẳng nói một lời, đứng yên bất động.
Duy chỉ có ma khí lượn lờ, xoay vần không đi.
“Phu quân ngươi là phàm nhân, hắn không hiểu phiến cốc hung hiểm, cũng không hiểu trên con đường tu tiên có hai chữ tâm ma. Hắn thân là phàm nhân, cũng chưa chắc hiểu được bản lĩnh kiến nhân truy hồn* của Hồn nhạn tộc các ngươi. Cái ân này của hắn, là cái ân không báo được. Cho nên thỉnh cầu của hắn, thật sự là muốn báo ân sao?” (nhìn người tìm hồn)
“Hay chỉ muốn cho ngươi một tưởng niệm, để ngươi có thể sống tốt?”
Mộ Tuyết vẫn lặng im.
Cả phòng yên tĩnh, chỉ có giọng Cố Thanh Miên.
“Song thập kết Nam Cố đã tồn tại từ lâu, nhưng người chân chính tết kết này rất ít. Chỉ cầu kiếp này, không hỏi kiếp sau, cũng là vì không tin địa ngục u minh, không tin thực sự có kiếp sau.”
“Hắn không muốn đánh cược lời hứa của mình trong luân hồi chuyển thế hư vô, hắn chỉ muốn giữ ngươi sống sót, chớ để ngươi nghĩ quẩn. Đây, mới là nguyện vọng chân chính của hắn.”
“A Tuyết, ta cũng từng là phàm nhân, ta cũng từng là người Nam Cố.” Cố Thanh Miên nói: “Ta biết phàm nhân suy nghĩ thế nào, cũng biết ý nghĩa của tơ hồng Nam Cố.”
“Ta từng có lòng nghi ngờ ngươi, thực xin lỗi. Nhưng đến lúc này, ngươi tin ta một lần.”
“Được không?”
Mộ Tuyết nhìn y, đôi môi động đậy nhưng chẳng thốt lên chữ nào.
Ma quang, ánh xanh, tơ hồng bay múa bên tai.
Thiên Sơn, chàng thật sự nghĩ như vậy sao?
Dây hồng vẫn như trước, buộc trên tóc nàng, nhưng đã không còn lời ai kia luyến lưu thì thầm.
Thiên Sơn Mộ Tuyết.
Thiên Sơn Mộ Tuyết.
“A Tuyết, ta có thể lấy yêu đan của ngươi ra, thay ngươi báo ân này. Nhưng ngươi phải sống cho tốt như mong muốn của phu quân mình.”
“Được chứ?”
Tử Hàm triệt hồi yêu lực.
Mộ Tuyết đứng thẳng người dậy, tay vuốt hai má, lệ đã rơi đầy mặt.
Nàng cảm nhận được mình mở miệng, nghe thấy giọng của mình.
Nàng nói: “Được.”