HÀM ĐAN

Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, sau đó lướt qua một tường khí vô hình, rồi chợt nặng.

Màn trời chợt xa, hương hoa ngào ngạt. Cố Thanh Miên còn chưa kịp phản ứng, thì đã được một người ôm lấy — Tử Hàm.

Ngọc yêu buồn bực nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Cố Thanh Miên: “Sao cơ?”

“Mới vừa rồi Hóa Hoa kính chợt phóng ra một dòng khí, trói buộc chúng ta ra ngoài, mà thân thể ngươi thì bị nó hút vào. Tiền bối giữ cũng không được, còn xuýt chút đụng vào gương, cũng may ngươi ra rồi —” Trình Chu xen mồm, tiện đà nói, “Chậc chậc chậc, được ha, Cố Đồ — Cố Thanh Miên, hóa ra chỉ có mình ta không biết gì!”

Mộ Vạn Thủy ỷ mình là quỷ, xuyên thẳng qua Trình Chu, nhào đến trước mặt: “Bệ hạ, sao ngươi lại ở đây, sao ngươi còn thay đổi dáng vẻ? Chuyện này rốt cuộc là sao —”

Hai người họ mỗi người một lời, nói đến mức Cố Thanh Miên tê cả đầu. Y còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tử Hàm ôm eo nâng cao lên. Trước nay ngọc tổ tông nói thì chậm, nhưng quýnh lên thì gì cũng kệ, lập tức nổi đóa: “Tới trước được trước hiểu không — để bản tọa hỏi trước!”

Lời còn chưa dứt, nơi chân trời đã nổ vang một tiếng sét lớn.

Trình Chu: “……”

Ông trời cũng không nhìn nổi sao?

Tử Hàm và Mộ Vạn Thủy đều sững sờ — Hai người họ một yêu một quỷ, sợ nhất là thiên lôi. Mộ Vạn Thủy còn chưa kịp phản ứng, thì được một dải lụa đỏ quấn quanh eo, kéo nàng xích ra xa. Đồ Mi cười: “Đại nhân, vị ngài đang ôm lên, chỉ sợ sắp độ kiếp. Ngài tự qua đây hay sao?”

Tử Hàm: “…..”

Cố Thanh Miên cười gượng hai tiếng: “Ngươi— ngươi qua kia trước đi?”

Sét xẹt qua cắt ngang bầu trời. Tiếng sấm rền vang vọng cả sơn cốc. Nhưng Đồ Mi thế mà đã sớm chuẩn bị trận pháp ngoài sơn cốc, dẫn mấy người qua né, chỉ để lại mình Cố Thanh Miên độ kiếp.

Thiên lôi bổ xuống từng nhát, chấn động cả sơn cốc. Trình Chu nhìn về phía xa: “Đây là lôi kiếp từ Phân Thần lên Đại Thừa?”

Đồ Mi cười: “Ừ.”

Nàng nghiêng đầu nói với Mộ Vạn Thủy: “Người kia đi cùng các ngươi, ta đã kêu đệ tử đưa đi. Còn ngươi và nàng muốn thế nào?”

Mộ Thương Lan thấy Đồ Mi nhìn qua thì trừng mắt hung ác. Nàng cúi thấp người, nhe răng. Mộ Vạn Thủy kéo nàng qua, vuốt tóc nàng trấn an, miệng thì nói với Đồ Mi: “Ta — Ta cũng không biết.” 

“Lúc chúng ta vừa chết thì đã bị đám người âm dương kia bắt được, không ngờ còn có thể thoát ra.”

Trong miệng Mộ Thương Lan phát ra tiếng khò khè, nhích lại gần Mộ Vạn Thủy y như một bé mèo.

Đồ Mi gật đầu: “Nếu có gì cần giúp thì cứ nói với ta.”

Mộ Vạn Thủy gật đầu. Nàng dừng tay lại, Mộ Thương Lan bất mãn dụi tới, thế là Mộ Vạn Thủy lại tiếp tục vuốt tóc nàng, miệng nói: “Quả thật còn có chuyện muốn nhờ.”

Nàng mím môi, hơn do dự.

Tử Hàm đứng cạnh Trình Chu, nhìn về phía thiên lôi. Hắn khép hờ mắt phượng, đôi mày cau lại, không biết đang nghĩ gì.

Ánh sét chớp lóe che trời, sét đánh điếc cả tai. Mây trắng nhuộm mực vội vàng mà trốn. Cuồng phong vần vũ phóng lên chín tầng trời, rồi lại bị quật ngược, cắm thẳng xuống đất. Cỏ cháy xén, khô cằn, mưa như trút nước.

Tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng gầm, màu sét dội đất trời thành màu tuyết.

Trình Chu nhìn không chớp mắt, miệng hỏi: “Đúng rồi, tiền bối, sao nửa đường ta đã bị đẩy khỏi huyễn cảnh tâm ma thế?”

Nhưng Tử Hàm chẳng đáp, thế là hắn lại hỏi: “Tiền bối?”

Tử Hàm vẫn im lặng. Trình Chu quay lại xem thì giật mình khi thấy hắn biến thành ngọc bội.

Trình Chu: “…..”

Hắn đưa tay muốn nhặt ngọc bội lên, nhưng bên trong lại truyền đến giọng gắt gỏng của ngọc tổ tông: “Đừng nhúc nhích, để bản tọa yên tĩnh một lát!”

Yên tĩnh?

Yên tĩnh trên đất?

Trên đất là cỏ xanh, bản thân hắn cũng xanh, không chừng ai đó vô tình giẫm phải!

Trình Chu không hiểu ngọc tổ tông đang ẩm ương cái gì, đành phải sờ mũi, ngồi xổm đó trông hắn.

Chẳng biết vì sao Cố Thanh Miên lại áp chế cảnh giới lâu đến vậy. Căn cơ vững chắc, linh lực thuần hậu, thêm bản thân y là song trọng kiếm tâm, tâm ma cũng phá, độ thiên kiếp rất chi là tiêu sái. Chờ khi tiếng sét cuối cùng tản đi, y tìm trong túi trữ vật một bộ quần áo, mặc đại vào, rồi đi qua tìm họ.

Vùi mình trong trận pháp, Cố Thanh Miên liền hỏi: “Tiền bối đâu?”

Trình Chu chỉ chỉ đất, Cố Thanh Miên bật cười, ngồi xuống.

Trình Chu vội ngăn y lại: “Tiền bối nói hắn muốn —”

Lời còn chưa xong Cố Thanh Miên đã cầm ngọc bội, quay đầu khó hiểu: “Sao vậy?”

Trình Chu: “…….”

“Không có gì, không có gì.”

Đồ Mi tiến lên, dịu dàng nói: “Chúc mừng đạo trưởng tiến đến Đại Thừa.”

Cố Thanh Miên chắp tay nói: “Đa tạ Cảnh chủ.”

Tơ hồng buộc tóc đã bị thiên kiếp đốt trụi, làm cho tóc tai Cố Thanh Miên bù xù. Y đẩy tóc, mắt thấy Mộ Vạn Thủy muốn mở miệng, đưa tay lên môi mình, cười: “Trước chờ đã —”

Nói xong, y cúi đầu hỏi ngọc bội trong tay: “Tiền bối, xảy ra chuyện gì à?”

Ngọc bội khịt mũi. Một sợi tơ hồng bay ra, ngọc bội cũng bay lên, treo trên cổ Cố Thanh Miên. Tiếp theo ngọc lật, trở mình chui vào trong vạt áo y.

“Bản tọa phải tiếp xúc với ngươi mới truyền âm được.” Tử Hàm lạnh lùng nói, “Trên người ngươi có hồn phách của ông ấy, phải không? Ông ấy trong Hoán Hoa kính?”

Ngọc bội dán lên da thịt, mang theo mấy phần lành lạnh. Cố Thanh Miên rũ mắt, che giấu sự kinh ngạc, miệng cũng “Ừ” nói: “Chẳng qua bây giờ tổ sư chỉ là một sợi tàn hồn.”

Tử Hàm trầm mặc: “Vậy sao ông ấy không gặp ta.”

Cố Thanh Miên: “Dường như tổ sư đang đợi người, ông ấy gọi ta là vì thấy vãn bối là song trọng kiếm tâm, muốn vãn bối chiếu cố quan tâm tiền bối.”

Hoán Hoa kính, huyết mạch thượng cổ hoa yêu. Hai giọt máu, một trong Hoán Hoa kính, một trong Thủy Nguyệt lệnh. Năm đó Giang Thanh phân ba hồn sáu phách, một hồn kia sợ là dùng để chờ vị Hàn Mộc Lạc Ảnh. Một vạn năm, cũng không chờ được sao?

Tử Hàm lại hừ lạnh: “Bản tọa còn cần một tiểu bối chiếu cố?”

Cố Thanh Miên cười: “Đúng vậy, là tiền bối chiếu cố vãn bối.”

Tử Hàm lại rầu rĩ khịt mũi, không nói.

Cách lớp áo, Cố Thanh Miên vốn định vỗ về hắn rồi lại thấy mạo phạm, thế là ngẩng đầu, nhìn Mộ Vạn Thủy. Nàng trông có chút xa lạ, trong những năm hai người thành thân, ngày nào nàng cũng điểm trang tôn quý hoa mỹ giống nhau, như đeo một chiếc mặt nạ, che kín mít. Lúc này tháo hết hồng trang, ngược lại nàng có mấy phần giống Mộ Thiên Sơn, đều là mày kiếm, đều là mắt sao, ngoại trừ vóc dáng mảnh khảnh, mặt mày nhu hòa hơn, thì dường như không có gì khác biệt.

“Ngươi —”

“Ngươi —”

Hai người đồng thời lên tiếng, cuối cùng Cố Thanh Miên nói: “Ngươi nói trước đi.”

Mộ Vạn Thủy nhấp môi rồi nói: “Bệ hạ được người cứu đi?”

Cố Thanh Miên: “Đúng vậy.”

Y ngừng lại, nói tiếp: “Ta không phải là hoàng đế lâu rồi, không cần gọi Bệ hạ nữa.”

Mộ Vạn Thủy gật đầu, do dự: “Ta muốn mời vị tiên nhân kia giúp ta một việc.”

Nàng quay đầu nhìn Đồ Mi, tiếp tục nói: “Ta muốn tìm mộ phần của ta, mang hài cốt đi. Cha ta — dù ông ấy mưu phản nhưng không hủy hoàng lăng, cho nên di vật của ta và ngươi chôn cùng một chỗ. Dù sao đó cũng là mộ tổ tiên nhà ngươi, nên —”

Nàng hơi khó xử, Cố Thanh Miên lại cười: “Được.”

“Dù ngươi có mở mộ chôn di vật của ta cũng không sao.”

“Còn nữa — Ta muốn xóa bỏ tên của mình.”

“Ý là sao?”

Mộ Vạn Thủy cười, như đã nghĩ chuyện này rất lâu, hai mắt nàng sáng lên: “Ta muốn xóa tên Cố Mộ thị. Cũng để mộ di vật của ngươi yên tĩnh.”

Cố Thanh Miên sững sờ, y giương mắt nhìn Mộ Vạn Thủy, nhìn Mộ Vạn Thủy nắm tay Mộ Thương Lan. Cố Thanh Miên nói: “Xin lỗi — gả cho ta, thiệt thòi ngươi rồi.”

“Ha ha ha.” Mộ Vạn Thủy cười, “Cũng thiệt thòi ngươi mà. Không có gì sai với đúng.”

“Ngươi muốn bỏ thì bỏ. Cố Thanh Miên nói rồi duỗi tay vào trong tay áo, lấy ra hai bình ngọc, “Đây là Ngưng hồn lộ, có thể cô đọng hồn phách của hai ngươi lại, tích thêm chút phúc, sau này sẽ được đầu thai tốt.”

Mộ Vạn Thủy sững sờ, nàng cười cười nhưng chỉ nhận một bình, lắc đầu nói: “Một bình khác thì không cần, ta không đầu thai.”

Cố Thanh Miên dừng tay giữa không trung, nhìn Mộ Vạn Thủy: “Vì sao?”

“Không vì sao cả.” Mộ Vạn Thủy nói, “Với ta, làm người nào có tự tại như làm quỷ?”

“Cô nương —” Trình Chu nhắc nhở: “Quỷ sợ ánh sáng, còn có thể bất cẩn bị quỷ tu bắt luyện.”

Mộ Vạn Thủy bật cười, ngưng cười thì nói: “Sợ ánh sáng, đó cũng là do ta sợ, không phải người khác bức ta sợ.”

Nàng kéo Mộ Thương Lan qua, nhìn mắt nàng ấy, đó là một màu trong xanh, cực đẹp. Khi còn bé nàng thích đọc sách, thích nhất là du ký, nàng nghĩ, có lẽ đây chính là màu biển. Màu biển — Thật tuyệt, nàng vẫn còn muốn nhìn thêm.

“Ta vốn định mang nàng đi tìm quê hương, nhưng chẳng biết vì nguyên cớ gì mà nàng không nói được.” Mộ Vạn Thủy vừa nói, vừa nhìn Mộ Thương Lan ngửa mặt lên “a a” hai tiếng, vùi đầu trên gối Mộ Vạn Thủy, “Vậy thì cứ mang nàng đi xung quanh, có lẽ ngày nào đó sẽ tìm được. Nếu chưa tìm thấy mà ta đã hôi phi yên diệt trước, thì đưa nàng đi luân hồi.”

Đồ Mi: “Nếu thật sự muốn nhìn phong cảnh thì vào Hoán Hoa kính cũng có thể, nơi đó ngưng tụ huyễn tượng đất trời. Không cần ra khỏi cửa cũng có thể lãnh hội vẻ đẹp thiên hạ, còn có thể dưỡng hồn hộ phách. Ngươi cẩn thận nghĩ kỹ lại có muốn luân hồi hay không, nghĩ kỹ rồi quyết định cũng không muộn.”

“Đa tạ ý tốt của tiên nhân.” Mộ Vạn Thủy cười, “Không cần đâu. Huyễn tượng ta thấy trong sách đủ nhiều rồi. Ta muốn ra ngoài. Nếu không may lại “chết”, thì cứ vậy thôi.”

Nàng thở dài, một tiếng thở rất dài, giống như một năm lơ lửng thất thường. Một lần xuân một lần thu, loạn đông tuyết hạ: “Ta cầu mong một ngày, tất cả nữ nhi thiên hạ có thể đường đường chính chính mà sống; cầu mong các nàng có thể nói lời mình muốn nói, làm chuyện muốn làm, yêu người muốn yêu; cầu mong các nàng không bị vây trong cao môn đại hộ, cũng không bị xem như hàng hóa để làm vui lòng người; cầu mong các nàng không muốn thì không muốn, không cần thì không cần; cầu mong không ai có thể ép buộc các nàng —”

“Chỉ tiếc.” Mộ Vạn Thủy, “Ta không chờ được đến ngày ấy.”

Nàng nắm chặt tay Mộ Thương Lan, dạy nàng thi lễ với Cố Thanh Miên. Sau đó nàng cũng hành lễ: “Một lần được quen biết quân, cuối cùng hai ta cũng chẳng phải người thích hợp. Từ nay về sau, khoan thai từ biệt, vui riêng phần mình.”

Cố Thanh Miên đáp lễ.

Đồ Mi sai người, tiễn hai quỷ các nàng đi. Nàng cũng đưa Mộ Vạn Thủy một lệnh bài, nói nếu có chuyện thì cứ gọi Hoán Hoa cảnh. Mộ Vạn Thủy nhận, nhưng cũng không biết có nghe vào hay không.

Vốn ban đầu Trình Chu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này mới ý thức được y là vị Cố Thanh Miên kia, ngược lại ngượng ngùng đứng đó, chẳng biết nên nói gì. Hai người trầm mặc một lúc, Cố Thanh Miên lại chợt nghe Tử Hàm hỏi: “Không phải nàng họ Mộ sao? Sao lại là Cố thị?”

Cố Thanh Miên: “Quy củ nhân gian, nữ tử sau khi lấy chồng thì theo họ chồng. Nhưng giờ không phải nữa.”

Tử Hàm: “Phàm nhân các ngươi thật phiền. Yêu tộc chúng ta chẳng quản mấy cái tên họ này. Nhiều lắm là để tên tộc đàn lên trước, tránh cho những tiểu yêu không có mắt nhận lầm.”

Cố Thanh Miên cười, lại nghe hắn hỏi: “Cho nên Mộ của Mộ Tuyết, cũng là họ phu quân nàng?”

Cố Thanh Miên: “Đúng vậy.”

Tử Hàm: “Đổi họ, dường như nàng rất vui?”

“Tiền bối, nàng vốn ái mộ phu quân nàng.” Cố Thanh Miên cười, cũng không biết nên giải thích thế nào, đành bịa chuyện nói, “A Tuyết vốn không có họ, nên khi ái mộ người khác, thì muốn thêm họ của người ấy vào. Như vậy cũng coi như là niềm vui tu cùng họ.”

“Niềm vui cùng họ?” Tử Hàm nghi hoặc, “Ý là sao?”

Thật ra vốn là niềm vui hai họ, nhưng Cố Thanh Miên ỷ mình đang truyền âm, nên cứ thế quang minh chính đại nói bậy nói bạ: “Là một thành ngữ, chỉ hai người đồng tâm, liên kết cùng họ.”

Tử Hàm hừ hừ lần thứ tư: “Phàm nhân các ngươi thật nhiều chuyện.”

Rõ ràng Cố Thanh Miên không nhìn được vẻ mặt ai kia, lại ma xui quỷ khiến cảm thấy hẳn là ai kia đang cau mày, ra vẻ cao thâm khó đoán, nhưng thực ra lại đang nghe mà hổng hiểu. Trong lòng y nghĩ thế, cuối cùng không kiềm được mà lảo đảo trên đất, thuận tay vỗ ngực, thuận tay vỗ bép bép lên Tử Hàm. Thanh Minh ngọc dán lên da thịt, mang theo ý lạnh thấu xương, nhưng trong huyễn cảnh tâm ma, cái ôm lạnh lẽo của hắn lại được gió tuyết sưởi ấm. Tim Cố Thanh Miên trật nhịp vô cớ, nhưng lại điềm nhiên như không, miệng kêu lên hoảng sợ: “Ái chà,  xin lỗi tiền bối, vừa rồi đứng không vững.”

Tu sĩ Đại Thừa, còn có thể không vững trên đất?

Sao ngươi không lộn nhào trên trời luôn đi?

Tử Hàm: “…….”

Hắn hừ hừ lần năm.

Bên kia, Hoán Hoa kính đưa tới rất nhiều linh thạch tiên vật. Ý cười nơi đáy mắt Cố Thanh Miên còn chưa thu, miệng đã nói với Đồ Mi: “Đa tạ Cảnh chủ, mấy người chúng ta cũng nên đi rồi, không làm phiền nữa.”

Đồ Mi cười đưa tay, đặt một chiếc la bàn vào tay y. La bàn không có ổ trục, kim chỉ nam chỉ là nan quạt xếp kín, chỉ hướng phương xa.

Cố Thanh Miên: “Đây là?”

Đồ Mi: “Phần Cầm đạo nhân cho mời.”

“Về phần đi hay không, thì xem đạo trưởng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi