Một lúc sau, tuyết trắng trước mắt mê ly, một cánh cửa hiện ra.
Cửa mở, Cố Thanh Hà từ bên trong xuất hiện.
“Xem như ngươi còn biết về, ta còn lo ngươi bị lạc bên ngoài!” Cố Thanh Hà kéo Cố Thanh Miên qua, nhìn trên nhìn dưới, trong lòng nhận định y ở ngoài phải chịu khổ rất nhiều, “Trời, áo choàng này đâu ra vậy, còn mang buộc tóc đẹp thế này —”
Cố Thanh Miên cười: “Không đến mức vậy chứ.”
“Sao lại không đến mức?” Cố Thanh Hà gật đầu với hai đệ tử kia, kéo y đi về phía trước, “Tiểu tử ngươi làm ta lo sốt vó, phải báo lên gia chủ. Hắn nói chắc chắn phái người đi tìm ngươi.”
Cố Thanh Miên cười: “Đúng vậy.”
Cũng xem như phái người tìm y đi ha?
“Nhưng ngươi cũng thật may mắn” Cố Thanh Hà nói, “Có lẽ vì Kiếm trủng mở, đại điển kế nhiệm chậm lại. Nếu ngươi lại bỏ lỡ cái này, vậy…”
Cố Thanh Hà cảm khái hai tiếng, gọi phi kiếm.
Đệ tử hai bên niệm quyết, gió mạnh nổi lên, cuốn thẳng vào cửa.
“Hai vị sư tổ, mời —”
Cố Thanh Hà bước lên trường kiếm, đưa tay kéo y, “Đi.”
Bội kiếm đón gió mà lên, trước mắt sương tuyết chợt hiện. Vào sơn môn, sau lưng còn có động thiên khác, núi cao lồng lộng, tuyết trắng mênh mang. Nơi xa là chủ phong Thanh Hàn sơn cao ngất, bên trên lơ lửng Thanh Hàn kiếm. Cả hai đối diện nhau, chỉa thẳng vào Thanh Hàn đại điện.
Gió lạnh gào thét, tầng mây vô ngần. Sông núi trải dài dưới màn trời, trập trùng cao thấp. Kéo dài như ngọa long vây quanh, nằm trườn theo đó. Bên bậc thềm có ba chiếc đèn băng đăng, sáng lạnh lóng lánh, được bao bọc bởi chút hơi ấm, chiếu rọi hồng mai như máu. Bên trên thỉnh thoảng có đệ tử ngự kiếm tuần tra, ngang dọc chỉnh tề, kiếm khí tươi sáng. Một thân tuyết bào bay bay, cùng màu với mây trôi mấy phần.
Ngẫu nhiên có đội đi ngang qua họ, sẽ dừng lại hành lễ với Cố Thanh Hà.
Hai người đáp lễ từng cái một.
Cố Thanh Hà dẫn y trở về động phủ của y. Động phủ vẫn nghèo rớt mồng tơi như cũ, trống hoắc chẳng có đặc điểm gì. Một bên là chiếu rách, một bên đầy rẫy bản thảo. Trên bàn đá là vết mực loang lổ, vương vãi giấy tuyên thành thẻ tre, dùng linh thạch đè lên. Từng quyển từng quyển đan thư xếp chồng cao ngất nơi góc tường. Trên tường còn treo mấy cây bút trọc lông, có vài cây treo lên khi mực còn chưa khô, thế là trên tường loang ra mấy vết mực.
Huyễn diệp thảo nằm rải rác trên đất, cũng có mấy bó đã được phân loại tốt. Hoàn toàn giống y đúc như lúc y rời đi.
Cố Thanh Hà: “Ngươi ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trước đi, ta đi bẩm báo gia chủ, nói hắn không cần phái người tìm — lần này cũng làm phiến hắn.”
“Cứ từ từ đã.” Cố Thanh Miên chợt mở miệng, y ngó bốn phía, cuối cùng hỏi: “Thanh Hà, ngươi vẫn luôn đi theo cạnh ta, là vì sao?”
Cố Thanh Hà sững sờ, cảm thấy kỳ lạ, vỗ vai y nói: “Ấy, tiểu tử ngươi ra ngoài một chuyến về còn khách khí — Này thì có sao chăng gì? Hai ta một trước một sau được ông đưa về, đều bắt đầu tu luyện từ phàm nhân, còn hỏi vì sao á?”
Cố Thanh Miên mỉm cười, y hít sâu một hơi, có lẽ cảm thấy hơi mệt mỏi. Y nhìn ngoài động phủ, Thanh Hàn quan quanh năm đọng tuyết, băng đăng treo từng chiếc, giống như có vô số đôi mắt đang nhìn, vừa thấy lạnh lại vừa thấy mệt.
Thế là y tự hỏi tự đáp: “Ngươi là do Cố Tử Thanh phái tới giám thị ta.”
Cố Thanh Hà sững sờ tại chỗ. Hắn không tưởng nổi: “Ngươi nói nhăng gì đó —”
Nhưng Cố Thanh Miên chỉ nhìn hắn. Cặp mắt ấy ngày thường hay cười, mơ mơ màng màng, cứ như thế vừa thanh tỉnh lại vừa hờ hững nhìn hắn.
Cố Thanh Hà không nói tiếp.
Cố Thanh Miên cười: “Về phần trì hoãn đại điển kế nhiệm trong quan — Chưởng môn Thanh Hàn quan lấy đệ tử tiền chưởng môn để nhậm chức, nhưng ta nhớ cũng có ngoại lệ. Dường như trước đây rất lâu, có chưởng môn định ra quy củ, phàm là người có thể khua động Thanh Hàn kiếm, nếu nhân phẩm đoan chính, thân không có sai lầm lớn, có thể trực tiếp kế nhiệm chưởng môn.”
“Mà trùng hợp, song trọng kiếm tâm hồn kiếm một thể, trời sinh có thể điều khiển tất cả trường kiếm, chẳng qua chỉ có thể phát huy một nửa —”
“Đây mới là lý do Cố Tử Thanh đưa ta vào Thanh Hàn quan nhỉ?”
Thanh Hàn kiếm trấn Thanh Hàn quan, Thanh Hàn kiếm khí bao phủ toàn bộ môn phái, che chở mười bốn đỉnh núi, tám mươi tám tòa chủ phong. Kiếm khí lướt qua, băng thiên tuyết địa, tháng sáu sương bay. Duy chỉ có hàn mai se lạnh, trơ trọi nơi đầu cành.
Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu. (Cả sảnh hoa say ba ngàn khách, một kiếm sương hàn mười bốn châu)
Thế nhưng một kiếm này, chẳng ai có thể điều động được. Thanh Hàn kiếm chính là tiên thần binh nhất đẳng, có thể phối hợp trận phòng thủ, công kích những ai ôm ác niệm với Thanh Hàn quan. Nó đã phù hộ Thanh Hàn quan vạn năm vô thượng. Nhưng chưởng môn Thanh Hàn quan, lại không cách nào trổ tài chủ động vận dụng Thanh Hàn kiếm giống Hoán Hoa cảnh đã dùng Kính hoa lệnh, hay tụng Vân tiêu giống Vân Tiêu tông.
Vì thế, song trọng kiếm tâm ở Thanh Hàn quan, gần giống như Kính hoa lệnh của Hoán Hoa cảnh.
“Các ngươi đang chờ, chờ ta đến Đại Thừa. Lúc đó sẽ có đủ linh lực thúc giục Thanh Hàn kiếm, cướp chức chưởng môn đúng không?”
“Cho nên trong quan hoãn lại đại điển kế nhiệm, là bởi vì các ngươi sợ ta ở bên ngoài, bị người khác phát hiện là song trọng kiếm tâm. Các ngươi sợ người khác lợi dụng ta giống như các ngươi đang làm thế, cướp chức chưởng môn Thanh Hàn quan, thậm chí — cướp Thanh Hàn kiếm.”
Cho nên y mới áp rồi lại áp, áp chế tu vi không thăng lên Đại Thừa. Bởi theo quy củ trong môn, chỉ có tu sĩ Đại Thừa mới đủ tư cách tham dự cuộc đua chức chưởng môn. Cho nên y muốn chờ, chờ Quý Dao kế nhiệm, đến lúc đó đột phá cũng không muộn. Khi ấy dù cho Cố gia có lòng muốn đẩy y lên, thì cũng phải chờ Quý Dao tuổi già từ nhiệm mới được.”
Nhưng không ngờ, không ngờ —
Cố Thanh Miên cười: “Gia chủ, ngài nói có phải không?”
Tiếng hừ lạnh truyền đến. Một kết giới hiện ra trong động phủ, lộ ra người đang ẩn nấp phía sau. Người kia vận tuyết bào, nhưng trên đó không có hồng mai — Gia chủ Cố gia, Cố Liêu.
Gã lạnh mặt: “Ngươi cố ý?”
Cố Thanh Hà giật mình lùi lại. Hắn quay đầu nhìn Cố Thanh Miên: “Thanh Miên, ngươi—”
Cố Thanh Miên ngăn hắn lại, cười: “Ừ, vốn không muốn chạy, chỉ lang thang chút rồi trở về. Thật không ngờ, Cố Tử Thanh hao hết tâm tư tìm vương bài cho Cố gia, xoay người đã bị ngài đưa cho chưởng môn Thanh Hàn quan.”
“Cố gia thay ngài làm gia chủ, cũng là chịu tai họa bất ngờ mà.”
Cố Liêu vốn đã thiếu kiên nhẫn, bây giờ sắc mặt đại biến. Nhưng Cố Thanh Miên chỉ cười, chẳng quan tâm.
“Ngài thật sự không yên lòng, sợ mất song trọng kiếm tâm, dứt khoát nói thân phận của ta cho chưởng môn, muốn cùng tìm người, đúng chứ?” Cố Thanh Miên lắc lư đi đến trước mặt gã, nhếch miệng cười, “Nhưng ngài nói xem, chẳng lẽ chưởng môn không muốn thanh kiếm này à? Chẳng lẽ ngài cho rằng, hắn thật sự sẽ hợp tác cùng Cố gia?”
Từ đầu Cố gia đã không muốn hợp tác cùng chưởng môn, cho nên bọn họ không biết Bạch Minh ngọc đã bị chưởng môn tịch thu từ lâu, vì vậy mới sai người tìm Trình Chu. Nhưng đằng sau tìm thế nào cũng không ra Cố Thanh Miên y, sợ là thiếu kiên nhẫn. Cho nên mới hợp tác với chưởng môn, đại điển kế nhiệm cũng chậm lại — Cố gia là lão tộc vạn năm, nhưng cũng vô pháp động tay động chân quá nhiều ở đại điển kế nhiệm của Thanh Hàn quan.
“Cố Tam còn hiểu được sự tình, ngài vậy mà lại nhìn không thấu. Mắc lừa nhỉ.” Cố Thanh Miên quay đầu, nhìn phía cửa, “Cũng không biết động phủ này được lập bao nhiêu kết giới trong ngoài. Hôm nay, chỉ sợ là có vào không có ra ha?”
Sao chưởng môn có thể từ bỏ thủ đồ Quý Dao sắp kế nhiệm dưới tọa? Nhất định sẽ vây Cố Thanh Miên ở đây, để đại điển tiến hành thuận lợi.
Cố Thanh Hà nghe xong thì rút kiếm bổ một đạo kiếm khí bay tới. Nhưng mạt sắc lạnh ấy nhanh chóng biến mất, chôn vùi trong loạn ảnh trùng điệp.
Cố Thanh Hà: “Mê trận?”
Cố Thanh Miên không thăm dò, chỉ lắc lư đi đến cái chiếu rách của mình nằm xuống, còn vắt chéo chân: “Gia chủ cũng không cần che giấu, người mang đến hiện thân đi thôi.”
Y nhướng mắt, nhàn nhạt cười: “Bần đạo là đan tu. Ngay cả đồ đạc trong phòng bần đạo gia chủ cũng dám động, không sợ chạm vào cái gì dơ bẩn.”
“Cố Thanh Miên!” Cố Liêu bực tức, “Ngươi —- nếu ngươi biết, ngươi còn trốn? Cố gia nuôi ngươi lâu như vậy, ngươi cứ thế ở bên ngoài ăn cây táo rào cây sung?”
Cố Thanh Miên cười, nằm ngửa giơ tay nói: “Gia chủ Cố gia tôn quý là thế, hẳn đại điển kế vị cũng không thiếu được ngài. Mê trận này chỉ vây khốn bần đạo, không vây được gia chủ.”
“Mời đi.”
Cố Liêu lạnh lùng nhìn y chằm chằm, Cố Thanh Miên chỉ cười nhìn lại. Cố Liêu cười lạnh, sau lưng xuất hiện bốn năm vị trưởng lão. Cố Liêu: “Cố Thanh Miên, bản tọa cho ngươi một cơ hội, suy nghĩ cho kỹ, nên đứng ở đâu?”
“Ài.” Cố Thanh Miên vểnh chân cười, dầu muối không ăn, “Lời này của gia chủ bần đạo nghe không hiểu. Chẳng phải bần đạo đang nằm sao?”
Cố Thanh Hà muốn cười, nhưng phải nghẹn lại.
Cố Liêu liếc xéo y, mắng: “Thứ vô tích sự, chẳng qua chỉ là bùn hôi tổ tông nhặt về từ thế gian, còn thật sự đề cao bản thân à?”
Cố Thanh Hà đang muốn phản bác, Cố Thanh Miên đã mở miệng trước: “Đúng ha, bần đạo chính là bùn lầy nơi phàm gian kia. Cho nên muốn nắm giữ bần đạo, sợ là nắm không được đâu —”
“Chỉ đọng lại nước bẩn trên tay thôi.”
“Gia chủ, mời đi.” Cố Thanh Miên không tim không phổi cười, “Nếu trên đường gặp Tống chưởng môn, cũng chuyển lời này cho hắn nhá.”
Muốn để y làm “Kính hoa lệnh” ở Thanh Hàn quan? Hưởng cái gọi là “tôn vinh” bị nhốt trong lồng.
Buồn cười.
Khi còn là phàm nhân y đã sống cuộc sống thế này đủ rồi, bây giờ tu tiên đạo, sao có thể giẫm lại vết xe đổ?
Cố Thanh Miên lặp lại: “Gia chủ, mời đi.”
Cố Liêu: “Ngươi——”
Gã còn chưa dứt lời, một trưởng lão sau lưng đã đen mặt, trực tiếp phun máu.
Cố Thanh Miên “ai dô” một tiếng, ngượng ngùng nói: “Xưa nay bần đạo lôi thôi quen rồi, tường cũng không sạch lắm. Trưởng lão đại nhân lại còn cẩn thận sờ vào, thật là chịu thiệt ngài quá. Nhưng mau nâng dậy nào, để không phải bẩn gia chủ đại nhân. Nhỉ?”
Cố Liêu bị y chọc điên đến mặt xanh mét, Cố Thanh Miên vẫn cười: “Quá tam ba bận, gia chủ, mời đi.”
Dứt lời, mực trên tường bốc khói, khí đen hiện lên. Cố Liêu biết y không đùa, ném lại vài câu tàn nhẫn rồi mang người rời đi.
Cố Thanh Miên cười phì, sờ dây đỏ trên cổ. Nhưng Cố Thanh Hà đứng đó, suy nghĩ rồi tới gần hai bước.
Cố Thanh Miên nằm ngửa: “Sao vậy? Muốn bị bần đạo hạ độc à?”
Cố Thanh Hà dừng lại, nói: “Ta đúng là do ông phái tới nhìn ngươi.” (Ông ở đây là chỉ Cố Tử Thanh)
“Nhưng chỉ nhìn thôi, không giám thị.”
Cố Thanh Miên sững người, quay đầu qua. Cố Thanh Hà vậy mà cũng nằm xuống, nằm xuống cạnh y: “Trước hôm nay, ta căn bản không biết ngươi là song trọng kiếm tâm. Những bí mật này trước nay chỉ truyền cho gia chủ, kẻ hèn ta chỉ là một trưởng lão Đan sơn, sao có thể biết được?”
Hắn thở dài: “Từ nhỏ ta là con nhà nghèo. Trong nhà thiếu thốn nên lấy ta đổi lương thực, ta ngẫu nhiên được Cố Tử Thanh nhặt rồi mang về. Ông ấy nói ta cốt cách thanh kỳ, rất hợp kiếm đạo, còn nói, ông ấy nhìn trúng một đứa trẻ thiên tư thông minh, sớm muộn gì cũng nhận vào cửa. Sợ nó là phàm nhân, sau này không thích ứng tiên môn, nên nhận ta vào làm bạn cùng.”
Cố Thanh Miên: “Ngươi chưa bao giờ nói với ta.”
Cố Thanh Hà: “Ta nói, ngươi sẽ tin à?”
Hai người im lặng, mê trận ngoài phòng biến mất, mọi thứ yên tĩnh. Giống như cuộc sống của họ, bị vây trong một phòng, bị vây trong một mê trận.”
Cố Thanh Hà nói: “Ta biết ngươi và Tam Thanh không thích ông, dù có đứng đầu Thanh chi, Thanh lễ, Thanh tịch cũng là rất thản nhiên nhỉ. Thế nhưng — ta rất thích.”
Nếu không có Cố Tử Thanh, hắn đã chết đói từ lâu, hoặc là sống một cuộc đời vô vọng. Đâu thể nào vui vẻ thoải mái như bây giờ, luyện kiếm thuật, cầu tiên đạo?
Hắn kính trọng ông ta, hắn thích ông ta, hắn luyện kiếm không ngừng, hi vọng gánh được câu “rất hợp kiếm đạo”. Hắn thường đi tìm, trò chuyện cùng ông ta, dù cho Cố Tử Thanh không thích nói.
“Biết gì không, Thanh Miên. Kỳ thật ông ấy rất thích ngươi và Tam Thanh. Ông ấy nói ngươi và Tam Thanh thông minh, tình hình Cố gia không lạc quan, về sau nếu một trong hai người các ngươi lấy được vị trí gia chủ, ông ấy có thể yên tâm.”
Cố Thanh Miên cười, lại nói: “Nhưng ông ta chưa bao giờ hỏi, ai trong hai chúng ta muốn làm gia chủ?”
Cố Thanh Hà: “Ông ấy vốn nghĩ sẽ là Tam Thanh. Tam Thanh luôn nóng vội tại quyền, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng quen thu mua lòng người, hợp làm gia chủ.”
Cố Thanh Miên cười: “Thế à?”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Hà nói, “Chỉ tiếc — ông ấy oán Cố Thanh Liêu rất nhiều, nói thể trăm đạo của Cố Tam, xưa nay có thể chứa trăm đạo thiên hạ, nhưng cũng dễ tâm tư phân loạn, bị ngoại vật vây khốn. Dạng người này, vốn không nên nhập hồng trần. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, lo nghĩ nhiều khó thọ.”
“Một mầm tốt thành tiên, lại bị Liêu sư tổ giữ chân.”
“Giữ chân?” Cố Thanh Miên lại cười, “Không phải — Thanh Hà. Vì hắn tốt, cũng vì bản thân “hắn” cảm thấy tốt, bằng không sao có thể cảm động đất trời, chẳng qua là vì mình thoải mái, muốn tốt cho mình mà thôi.”
Y ngừng cười, đứng dậy: “Ầy, ngứa tay quá, ta muốn luyện đan một chút. Nếu ngươi thấy bên ngoài tổ chức đại điển, nhớ tới nhắc ta một tiếng.”
Y lấy dược thảo, bắt đầu táy máy.
Lúc này Cố Thanh Hà mới phát hiện: “Từ từ, ngươi đã Đại Thừa?”
Cố Thanh Miên: “Ừ.”
Cố Thanh Hà: “Ngươi — phá tâm ma?”
Cố Thanh Miên nghiêng đầu: “Thì sao?”
Cố Thanh Hà xua tay, nâng trán cười khổ: “Ông không nói cho ta biết thể chất của ngươi, nhưng lại bảo ta phải luôn để ý ngươi. Bởi vì ngươi, cũng là người không thích hợp nhập hồng trần.”
“Trước khi ông ấy đăng tiên từng gọi ta tới một chuyến, khi đó ta cảm giác khí sắc ông không tốt lắm. Ta hỏi vì sao, ông không nói, chỉ nói ta cẩn thận trông coi ngươi. Ông còn dặn —”
“Đại phúc đến đại họa, đại họa đến đại phúc, đều là mê chướng nhân thế. Không phải Thanh Miên nhìn không thấu, chỉ là thấy quá nhiều, nhìn quá thấu, chưa hẳn đã là chuyện tốt.”
“Thế nhân vẫn nói, kiếm cứng dễ gãy. Nhưng lại quên, không cứng, thì sao gọi là kiếm?”