HÀM ĐÀO

Giữa đêm trời hạ, trăng sáng trên cao. Chim bay xuyên qua mây trắng trong màn đêm, tiếng đập cánh vang vọng giữa giờ giới nghiêm của kinh thành.

Trên đài Chương Hoa, hòn đá xanh chứng giám nhẵn mịn, được ánh trăng mạ thành một lớp sương trắng, mơ hồ lộ ra một vài ám văn nhạt màu. Từ trên không nhìn xuống, đường vân phức tạp, không rõ ràng lắm.

Quốc sư mặc một bộ váy dài hoa phục thêu chỉ bạc dệt mây trắng, đứng tại trung tâm đài Chương Hoa, nhắm mắt ngâm tụng. Sau lưng hắn, bảy vị hoàng tử đứng nghiêm, cúi đầu không dám nhìn loạn.

“Thần Minh giáng xuống, chư vị hoàng tử, mời.” Quốc sư không hề quay đầu, chỉ thản nhiên dặn dò một tiếng.

Sau đài Chương Hoa, là điện Chương Hoa, trong điện này bao đời nay vẫn luôn thờ cúng Thần Minh của vương triều. Trên mặt đất bày biện vài bồ đoàn, nhóm hoàng tử nối đuôi nhau  đi vào, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi thần tích.

Trong truyền thuyết, khi Thần Minh hạ phàm là lúc đài Chương Hoa sáng như ban ngày, hơn phân nửa kinh thành đều có thể nhìn thấy. Hoàng đế và chúng đại thần đứng dưới đài Chương Hoa ngóng trông, đợi chờ khoảnh khắc ánh sáng thần linh ghé thân.

Qua một nén nhang, trên trời trăng sáng sao thưa, gió êm sóng lặng.

Nửa canh giờ sau, gió mát phả vào mặt, diều đêm kêu u u.

Một canh giờ qua đi…

Chẳng có điều gì xảy đến.

Hoàng đế không ngồi yên được nữa, nhấc vạt áo leo lên đài Chương Hoa: “Quốc sư, chuyện gì thế này?”

Quốc sư trầm mặc một lúc lâu, nhìn thoáng qua đài Chương Hoa yên lặng: “Huyết mạch hoàng thất không đầy đủ, Thần Minh không đến.” Có nghĩa, Thần Minh không thèm chọn lựa, phải tìm bằng được hoàng tử lưu lạc chốn dân gian về, mới có thể hiện ra thần tích.

Nghe được lời ấy, khuôn mặt hoàng đế hết xanh lại hồng, ấp a ấp úng một lát: “Trẫm cho người đi tìm.”

Không có thần tích hiện ra, trong điện Chương Hoa, các hoàng tử lúng túng nhìn nhau. Nói lời hay ho chút, thì là huyết mạch không đầy đủ, còn khó nghe, chính là Thần Minh ghét mấy người họ.

Chẳng một ai chú ý, tại một góc âm u trong phòng, có một con gà lông đỏ tròn vo đứng vững vàng ở đó, cụp mắt, lạnh lùng nhìn những hoàng tử này.

Tại Quan ải Tây Nam, trấn Cửu Như.

Đây chính là địa phương đầu mối then chốt kết nối các nơi với nhau, hằng năm người đến người đi, cực kì phồn hoa. Cũng có nghĩa, nói xa hơn một chút thì là nơi không người cai quản, đủ mọi hạng người ngư long hỗn tạp. Trên đường cái, nào thầy tướng số, tay bán thuốc, ẩu đá đánh nhau, chỗ nào cũng có.

“Keng loảng xoảng——” Vài tiếng giòn giã vang lên liên tiếp, có người rớt từ trên trời xuống, đụng phải quầy hàng của thầy tướng số.

“Huynh đài, coi chừng một chút.” Một người ăn mặc quần áo ăn mày bên cạnh lập tức tiến lên, nâng người ngã sấp xuống dậy.

“Đa tạ!” Người nọ chắp tay hành lễ, cắn răng lao đi, tiếp tục đánh túi bụi cùng một người đàn ông vạm vỡ.

Tên ăn mày cùng thầy tướng số liếc nhìn nhau, cười cười đánh giá túi tiền vừa tiện tay thó được, bĩu môi nhìn cái người xông vào đánh nhau, thầm chửi một tiếng thằng ngu. Hai người nhanh chóng thu dọn quầy hàng, thầy tướng số cởi áo choàng, bên trong mặc quần áo ngắn gọn màu nâu y đúc tên ăn mày.

Hai tên ăn mày tựa vào ven đường. Một người nhìn chằm chằm cánh cửa “Hồng Thương Viện”, cùng cô nương ăn mặc sặc sỡ đang vẫy khăn liếc mắt cười đùa đón khách; còn người kia thì không ngừng ngóng ra hướng phố đằng kia, đương lúc nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trong đám người, đôi mắt đậu xanh của tên tặc nhất thời sáng lên.

“Tiểu Thích!” Tên ăn mày bước ba bước thành hai chạy tới, nghênh đón đứa bé trông chỉ mới như năm tuổi.

Mặt mày đứa bé kia cực kì xinh đẹp, môi hồng mũi cao mắt hoa đào, mặc dù đang mặt một bộ xiêm y vải thô, nhưng cũng không dấu được nét tinh xảo. Cậu sống tại vùng ngoại ô của Trấn Cửu Như, không biết phụ thân là ai, theo họ Thường của mẹ, đi theo gia đình cậu ruột sinh sống. Cái tên “Thường Thích” mà cậu ruột đặt cho này, cực kì không hề xuôi tai.

“Tiểu Trần ca.” Thường Thích nhìn tên ăn mày chạy qua, cũng vội bước nhanh, nhảy dựng lên, vỗ vai ăn mày, đánh quyền chào hỏi.

Tiểu Trần giơ tay tiếp được cậu, kéo Thường Thích vào trong ngõ nhỏ, lôi một bộ quần áo trẻ con dệt bằng vải gấm ra, “Mau thay đi, gã họ Mã kia sắp ra rồi đó.”

“Thằng cháu rùa này, ngày mối thành hôn rồi, giờ còn dám chơi bời, đợi tiểu gia đi…..ấy, không tệ nha, kiếm đâu đấy ca?” Thường Thích nhanh chóng mặc bộ hoa phục lên người, gấm trắng như tuyết làm nổi hoa văn hoa mai của lớp áo trong, áo ngoài đỏ thẫm viền vàng, rất là phú quý. Chỉ có điều vạt áo hơi dài, đi đường sẽ giẫm phải.

“Mới nãy đi Vân Cẩm Trai lấy đó.” Tiểu Trần có chút đắc ý, ngồi xổm xuống sửa sang lại vạt áo cho cậu, “Nhà đính hôn với gã ta là họ Vương, tên của Vương tiểu thư là Uyển Dung, nhớ chưa?”

“Biết rồi, Uyển Dung chứ gì.” Thường Thích chớp mắt, hất cằm nhỏ, chắp tay sau mông vênh váo tự đắc đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Hai tên ăn mày liền đi theo sau Thường Thích, ba người nghênh ngang đi vào Hồng Thường Viện. Cô nương ngoài cửa hé miệng cười nhìn bọn họ, Thường Thích giơ tay khẽ kéo vạt áo cô nương, phát âm chào hỏi: “Tiểu Như tỷ.”

Tiểu Như gật đầu nhẹ với cậu, lặng lẽ đưa hai viên đường qua.

Thường Thích mặt không đổi sắc cất vào tay áo, nhấc chân bước qua bậc cửa, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn về phía một bàn khách làng chơi giữa đại sảnh.

Cái bàn đó ngồi một nam nhân tai to mặt lớn, đang trái ôm phải ấp uống hoa tửu, đích thị là Mã công tử bọn họ muốn tìm. Mã công tử vừa mới đính thân với một hộ nhà giàu của trấn trên, ấy vậy mà giờ này vẫn dám ăn chơi đàng điếm.

Thường Thích bước nhanh qua, nhắm vào cái lưng phì nhiêu vỗ một cái: “Tỷ phu!”

“Ai?” Mã công tử hoảng sợ, xoay trái xoay phải, tìm nửa ngày, rốt cuộc mới nhìn thấy đứa bé thấp lè tè, “Ngươi là ai?”

“Đệ là em trai của Vương Uyển Dung, hai ngày trước huynh đi nhà đệ, đệ còn thấy huynh nha!” Thường Thích cười hì hì, từ một đứa không biết lễ nghi đã học tròn mười mươi dáng vẻ tiểu thiếu gia.

Mã công tử nhìn đứa bé phấn điêu ngọc mài này, lại nhìn hai tùy tùng ở đằng sau, trong lòng kêu bộp một tiếng. Gã biết Uyển Dung có em trai, nhưng mà chưa có thấy qua, trẻ con nghịch ngợm, chuồn vào chỗ này trông thấy gã cũng là điều bình thường. Mọi người là thân thích, sớm muộn rồi cũng sẽ gặp nhau cả thôi, chuyện này ấy thật ra cũng chẳng có gì. Thế nhưng vấn đề là, gặp em vợ tương lai tại chốn thanh lâu, thực sự có chút xấu hổ.

“À, em trai à, sao em chạy vào đây thế?” Mã công tử rất sợ hãi, nhìn tứ phía chung quanh, sợ lão Vương gia cũng ở gần đây.

“Đệ đi mua đồ, nhưng quên mang theo tiền, vừa hay thấy huynh ở trong này.” Thường Thích cười đến vô tội, “Tỷ phu, cho đệ mượn năm lượng bạc đi, đệ muốn mua….Ừm, cho đệ mượn.”

Mã công tử nghe xong lời này, đảo mắt tí hin, thầm nghĩ cậu em vợ này muốn mua thứ đồ xấu xa gì đi? Lòng hạ quyết tâm, lôi kéo Thường Thích nói nhỏ : “Huynh không mang nhiều tiền như thế, chỉ có thể cho đệ ba lượng thôi, nhưng hai huynh đệ mình bàn bạc tí nhé, chuyện trông thấy huynh ở đây hôm nay, không được để cha mẹ đệ biết. Nếu nói ra, huynh sẽ báo chuyện đệ mua đồ lung tung cho họ biết đó.”

Thường Thích nhướng mày nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Thành giao!”

Mã công tử nhanh nhẹn lấy túi tiền ra, đưa ba lượng bạc còn dư cho Thường Thích. Thường Thích cười hì hì nói: “Cảm ơn tỷ phu, hôm nào đệ trả huynh sau.”

“Đi đi.” Mã công tử nhướng mi, trao đổi ánh mắt “Lòng hiểu không nói” với em vợ.

Thường Thích quay lưng rời đi, liếc nhìn xem thường, ai thèm cùng mi “lòng hiểu không nói ” chứ, đồ ngu….

Vênh váo tự đắc đi ra khỏi Hồng Thường Viện, Thường Thích cùng hai tên tùy tùng liếc nhìn nhau. Tiểu Trần ôm lấy Thường Thích, co giò bỏ chạy, thần tốc chốn vào ngõ nhỏ.

“Ha ha ha ha, đồ con heo!” Ba người ha ha cười lớn, Thường Thích cởi bộ hoa phục ném cho Tiểu Trần, lấy bạc vụn chia đều.

“Cầm bộ xiêm y này không?”  Thường Thích lấy viên đường Tiểu Như tỷ cho, ném một viên vào miệng.

“Cầm cái gì mà cầm, cầm đi liền bị người ta nhận ra đó, thôi cứ trả về Vân Cẩm Trai thôi.” Tiểu Trần nhặt bộ đồ lên, phẩy phẩy bụi bẩn.

“Đúng, cái này gọi là trộm cũng có đạo đức!” Tên ăn mày Đại Trần cũng phụ họa theo.

“ Ò.” Thường Thích gật gật đầu, hóa ra cái này có tên “ Trộm cũng có đạo đức ” đó à, hôm nay lại học được từ mới rồi. Tạm biệt Đại Trần Tiểu Trần, Thường Thích nhét một lượng hai bạc vụn vừa được chia vào trong tất, lại đi giày vào, mặt mày vô hại trở về nhà.

Sắc trời còn sớm, trên đường phố của trấn Cửu Như vẫn đang nhộn nhịp tấp nập.

“Tiểu đệ đệ, người nhà cháu đâu?”Một bà lão mặt đầy nếp nhăn cười tủm tỉm nhìn cậu.

“Ở đằng sau bà ấy.” Thường Thích mặt thật thà nói.

Bà lão sợ hãi, vội vàng quay đầu, chẳng thấy thứ gì, lại quay đầu nhìn, đứa bé xinh đẹp kia đã biến mất tăm. Bà ta tức giận dậm chân, thầm nghĩ phong thủy của trấn Cửu Như này thật sự không tốt lắm, lừa một đứa trẻ cũng đặc biệt khó.

“Đi một bước, nhìn một cái, lòng nhẩm tính một bàn thịt. Này heo, này dê, con nào cũng ngon hơn con chuột….” Tiếng rao bán thuốc chuột tù xa đã có thể nghe thấy, Thường Thích đi ngang qua lại vòng về.

“Ê chú bán thuốc, chú có thuốc cho người ăn xong miệng lưỡi bị lở loét không?” Thường Thích cầm lấy một gói thuốc diệt chuột nhìn nhìn.

“Há, cái thứ hại người này ra không có đâu.” Gã bán thuốc mặt đầy râu cười nhạo một tiếng.

Thường Thích ném gói thuốc chuột xuống, xoay người định chạy, lại nghe thấy tiếng gã bán thuốc nói nhỏ: “Có điều thuốc cho súc vật, thật ra có một ít.”

Thường Thích mới đi hai bước, lập tức quay về: “Cho cái loại hại súc vật ấy.”

“Hai văn tiền.” Gã mặt râu lấy một túi giấy vàng dắt trong thắt lưng ra.

Thường Thích nhận túi vàng, đưa gã bán thuốc hai văn.

“Thuốc chuột thì không đáng tiền, một gói chỉ cần hai văn. Ngâm vào nước, trộn trong cơm, chuột dính vào sẽ xong đời ngay.” Tên mặt râu bật cười nhìn Thường Thích mù mờ.

Thường Thích sống tại ngoại ô trấn, nơi đó là một nông trang, ở trong có một chuồng nuôi gà cực lớn cùng đồng ruộng, chịu sự quản lý của một môn phái giang hồ có tên Kim Cương môn. Cậu ruột của Thường Thích, cũng là đệ tử của Kim Cương môn, có điều bởi vì tư chất quá kém, không có địa vị, nên bị ném tới nông trang này trông coi tài vật cho môn phái.

Trong nông trang chỗ nào cũng có người trông coi, người bình thường không thể tới gần.

Thường Thích ghé vào hàng rào, nhìn đàn gà vui sướng nhảy loi choi ở bên trong, nuốt nuốt nước miếng. Sáng nào cậu cũng đều đến nơi này nhặt mót trứng gà, tiền công chính là một quả trứng gà.

“Tiểu Thích, kiếm được tiền rồi à?” Người trông nom chuồng đang giết gà, bọn họ mỗi ngày sẽ giết vài con, đưa đến quán rượu của trấn trên.

“Khâu lão cha, cháu muốn mua nửa con gà, có được không?” Thường Thích lấy chút tiền trong tất ra.

“Được chứ, sao lại không được nào.” Khâu lão cha giơ tay, sờ nhẹ đầu Thường Thích, “Nghe nói nương cháu bị bệnh hả?”

“Vâng, cháu muốn nấu chút canh gà cho nương bồi bổ thân thể.” Thường Thích lanh lợi nói, trong đôi mắt to sáng người nhiễm một tầng bụi nước, làm người nhìn vào phải đau lòng.

Khâu lão cha bán cho cậu nửa con, còn khuyến mãi thêm lòng cùng mề gà. Thường Thích nói cảm ơn, mang nửa con gà trở về. Mới đi đến cổng vào tiểu viện, liền bị một thằng bé mập mạp cản lại.

“Thường Thích, mi lại đi ăn trộm à?” Tên béo tí hon này, là biểu đệ của Thường Thích, tên là Thường Gia Bảo. Rõ ràng là biểu đề, lại cao hơn nửa đầu so với Thường Thích, thoạt nhìn giống một đứa bé bảy tám tuổi….

“Ôi, tiểu Thích nhà chúng ta hôm nay phát tài nha!” Cũng beo béo giống con mình, cữu mẫu Thường Thích lắc mông đi tới, đứng cạnh biểu đệ.

“Nào, đưa cho cữu mẫu.”

“Nương con bị bệnh, con muốn hầm canh cho nương.” Thường Thích giấu con gà ra đằng sau, cảnh giác nhìn chằm chằm cữu mẫu mình. Cái nốt ruồi đen xì bên khóe miệng cữu mẫu, bình thường nhìn đã chẳng đẹp đẽ gì rồi, hôm nay nhìn vào càng cảm thấy cực kì ghê tởm.

“Đi trộm gà, còn bày đặt giấu giếm! Đưa ra đây, không thì tao báo cậu mi đấy!” Thường Gia Bảo đứng cạnh mẫu thân, mạnh mẽ mười phần.

Hàng xóm đều chạy ra xem náo nhiệt, cái hộ Thường gia này hai ba ngày lại ầm ĩ một lần, bọn họ xem mãi mà cũng không chẳng chán.

Thường Thích mím môi, giơ lòng gà ra, dịch ruột phân dinh dính trên tay, thật thà nói: “Ta không có trộm, Khâu lão cha thu dọn sạch sẽ rồi mới đưa ta, nếu không tin mi thử xem.” Nói xong, liền cầm lòng gà, nhét vào miệng biểu đệ.
Tiểu kịch trường:

Chim tướng công: Quy định cũ, lên sàn trước là công.

Thích Thích: Đằng trước nhiều người như vậy, ta nào có biết?

Chim tướng công: Chíp!

Ừa hố mới =>ấn vô  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi