HÀM ĐÀO

Edit by tytydauphu on wattpad


"..." Bà lão cùng Ngọc Hồ một lúc lâu không nói nên lời.


Đan Y sững sờ ngẩn ra, khóe miệng dùng tốc độ cực kỳ chậm từng chút từng chút nhếch lên, nâng tay ôm Thần Tử Thích vào trong lòng, mặc dù nhìn tư thái thả lỏng nhưng thực ra đang rất căng thẳng, luôn chú ý tới động tác của bà lão kia.


Bà lão này tự xưng là Sư tổ Vô Âm Sư Thái. Môn phái Khí tông bình thường sau ba mươi lăm mới bắt đầu thu đồ đệ, Vô Âm năm nay cũng phải bảy mươi, tám mươi tuổi, sư phụ của bà ta, ít nhất cũng phải 120 tuổi!


120 năm tích lũy nội lực, không phải người mà Đan Y mới luyện bốn tầng Đan Dương thần công có thể ứng phó được.


"Ha ha ha, không yêu hồng nhan yêu mày râu..." Bà lão điên khùng mà cười mấy tiếng, nhìn gương mặt Ngọc Hồ tươi tắn, ánh mắt lộ ra tham lam.


Ngọc Hồ không nhịn được run lẩy bẩy, không phải Thái sư tổ đã chết rồi sao? Từ hồi nàng nhập môn chưa từng thấy ai là Thái sư tổ cả, nhưng lời này nàng không dám nói ra, chỉ có thể cắn chặt răng không để cho mình run quá rõ ràng.


"Tiền bối là chưởng môn đời trước của Tố Tâm tông, Liêu Tịch sư thái phải không?" Đan Y nói không chút hoang mang, tay chắp sau lưng ra hiệu cho ba hắc y nhân.


"Hóa ra vẫn còn hậu bối biết tới ta." Bà lão nhẹ giọng nói, dường như đang nghĩ tới chuyện xa xăm nào đó, bỗng nhiên phát hiện sáo ngọc bên hông Đan Y, ánh mắt đột nhiên dừng lại, ném Ngọc Hồ trong tay đi, không nói hai lời đánh về phía Thần Tử Thích.


Đan Y ôm lấy Thần Tử Thích, nháy mắt lùi về phía sau cách ra mấy trượng, ba hắc y nhân phía sau xông tới ngăn chặn bà lão, giữ lại móng tay dài trên bàn tay khô gầy đét xẹt qua chóp mũi Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích dùng sức ngửa ra đằng sau, tiện tay vung ra một đống vôi phấn. Nhưng mà võ công của bà lão này không cùng đẳng cấp với mấy ni cô trên vách núi kia, một chút vôi phấn căn bản không dính vào được.


Nhấc vung tay lên, cuốn hết vôi phấn trong không khí vào trong tay áo, một hạt cũng không thừa, trở tay tung về hướng bọn họ.


Vôi phấn mang theo nội lực biến thành tầng tầng ám khí, Đan Y xoay thân ôm Thần Tử Thích bay lên không tránh thoát công kích, mũi chân đạp nhẹ lên vách đá cấp tốc nhảy tới chỗ cao.


"Đan Dương Thần Công!" Bà lão cười lên quái dị, sát ý quanh thân tăng lên, tay chân chạm đất, uyển chuyển chạy trên vách đá như đất bằng, tốc độ nhanh như gió giật, trong khoảnh khắc đã nhào tới trước mặt hai người, nắm lấy cổ áo Thần Tử Thích đồng thời vỗ một chưởng lên đình đầu Đan Y.


Đan Y ra tay đỡ, muốn cướp lại Thần Tử Thích trước. Thần Tử Thích ra một chiêu Du Long Tùy Nguyệt, vịn cánh tay bà lão uốn lượn lên trên, duỗi ra hai ngón tay muốn chọc vào mắt lại bị bà ta dùng tốc độ nhanh không thấy rõ nắm hai ngón tay, rắc một tiếng bẻ gãy.


"A ——" Thần Tử Thích kêu lên đau đớn.


Đan Y hoảng vốt, động tác đình trệ trong nháy mắt, bị bà lão vỗ một chưởng lên vai, văng ra xa mấy trượng. Mà Thần Tử Thích thì rơi vào tay lão thái bà, bị bà ta cầm ngón tay gãy rời của mình mà đổ mồ hôi lạnh.


"Thích thích!" Đan Y ôm vai, sốt sắng nhìn chằm chằm vào tay bà lão.


"Chà chà, thật là một đôi có tình, " Liêu Tịch sư thái cười, đè chặt mạch máu của Thần Tử Thích, ánh mắt nhìn về phía Đan Y, "Ngươi là cung chủ đương nhiệm của Quy Vân cung phải không? Tên là gì?"


"Đan Y..." Hít sâu một hơi, chậm rãi điều tức, Đan Y âm thầm đánh giá nội lực của bà ta.


"Cha ngươi chết chưa?" Bà lão hỏi đầy ác ý.


Đan Y hơi nhíu mày, không vui nói: "Cha ta rất mạnh khỏe."


"Hắn còn chưa chết sao?" Bà lão có vẻ rất khiếp sợ, bàn tay giữ ngón tay Thần Tử Thích không khỏi càng thêm dùng sức, "Không thể nào, tại sao hắn vẫn chưa chết?"


"A..." Thần Tử Thích vốn đã đau đến sắc mặt trắng bệch, bị siết mạnh hơn làm hắn không nhịn được lên tiếng, "Ta nói này sư thái, cha người ta không chết thì liên quan gì tới ngươi?"


"Hắn đã qua 150 tuổi, tại sao còn chưa chết?" Bà lão đang nghiến răng thù hằn bỗng nhiên như thể nghĩ thông suốt gì đó, bóp cổ Thần Tử Thích hỏi Đan Y, "Nói, có phải Quy Vân cung có bí pháp gì không?"


Đan Y thấy Thần Tử Thích khó chịu, lông càng nhíu chặt hơn, "Ngươi chớ tổn thương hắn, muốn hỏi cái gì bản tọa sẽ nói hết cho ngươi."


"Quả là một đôi tình nhân." Bà lão chậc chậc cảm thán.


Thần Tử Thích đau đến nghiến răng, trong lòng đã mắng chửi bà ta mấy trận, ngẩng đầu nhìn Đan Y liền thấy đôi mắt phượng đang nhìn mình đầy lo lắng, tình ý trong đó căn bản không che giấu được. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt này của Đan Y...


Ỷ bản thân có trên dưới một trăm năm công lực, Liêu Tịch sư thái rất thả lỏng, lôi Thần Tử Thích tới trước kệ sách bằng đá, mở một cái hộp nước sơn cũ kỹ, lấy ra từ bên trong một cuộn sách bằng tre ố vàng.


"Ngươi có biết vật này không?" Bà lão đưa sách thẻ tre cho Đan Y xem.


Đan Y nhận lấy, cụp mắt, kiểu chữ cổ, cứng cáp mạnh mẽ, giống như đúc hai chữ "Ngưng Tâm" khắc trước cửa, hiển nhiên là nét chữ của cùng một người.


【 con đường võ học, không có điểm cuối. Đạt đến cảnh giới chỉ có thân thể. Thoát thai hoán cốt, biến thật thành giả. Dùng võ phá không, trường sinh bất lão... 】 vài câu chữ ít ỏi nhìn như tùy tiện, nói là võ học không có điểm cuối, đám người thường luyện võ đến cảnh giới nhất định khó tiến thêm nữa là bởi vì để cho thân thể trói buộc. Muốn lên nữa cần phải thoát ly thể xác, phá vỡ hư không, trường sinh bất lão, lập tức thành thần. Cách nói này vẫn luôn tồn tại, chỉ là không có người nghiệm chứng. Mà phần trong sách này lại khác, dài dòng trình bày phân tích, cuối cùng có một cái tên nho nhỏ —— Triệu Hà Thiên.


"Di thư của Triệu Hà Thiên?" Đan Y mím môi, vật này lúc trước Hoàn vương đã đề cập với y, nhanh chóng nhìn một lần.


Sách thẻ tre không trọn vẹn, ở giữa bị thiếu, có vài câu không liền mạch.


【... Chín phần mười, có thể hóa thật thành giả. 】


Cái gì chín phần mười thì không biết được. Nhưng mà dù là ai cũng có thể nhìn ra, vật này chính là mấu chốt để hóa thật thành giả, thoát khỏi thể xác.


"Ta tìm hiểu nhiều năm cuối cùng cũng coi như thông suốt, chín phần mười này không phải nói tới dùng chín phần mười công pháp gì mà chính là ( Tiêu Thiều Cửu thành ). Đáng tiếc, Cửu Dẫn sơn trang chỉ có ba chương đầu." Liêu Tịch sư thái tiếc nuối nói.


Thần Tử Thích đã mất kiên nhẫn, ngón tay gãy đau đến chết lặng, chuyển động con ngươi, đánh mắt với Đan Y.


Đan Y lắc đầu thật khẽ để không bị nhận ra, võ công lão thái thái này quá cao, y không thể để cho Thích Thích mạo hiểm, "Ý ngươi là muốn bản tọa tìm thay sáu chương còn lại phải không?"


( Tiêu Thiều Cửu Thành ) là một khúc thượng cổ di âm, phân làm chín chương. Nghe đồn tấu hoàn chỉnh Tiêu Thiều có thể dẫn phượng hoàng tới. Chỉ tiếc là niên đại quá xa, chỉ còn ba chương được lưu giữ, là bảo vật gia truyền mà Cửu Dẫn sơn trang cung phụng tại từ đường.


Liêu Tịch sư thái trước kia bảo đồ đệ Vô Âm đem bản thiếu tới, kết quả Vô Âm sư thái biết được bí mật trong đó, sợ để lộ tin tức nên đã tiêu diệt Trình gia. Không có ai là không hy vọng xa vời trường sinh bất lão, nếu như chuyện này bị người trong võ lâm biết được, không biết sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu thế nào.


Thần Tử Thích bồn chồn, nếu là tuyệt mật, bây giờ lại thản nhiên nói cho bọn họ nghe, vậy chỉ có một nguyên nhân chính là bà lão này xác định bọn họ đều phải chết.


"Không sai, " Liêu Tịch sư thái cười khằng khặc quái dị, "Cha ngươi đến bây giờ còn chưa chết, ngươi thử nói xem rốt cuộc là vì sao?" Chắc chắn Quy Vân Cung có bản ( Tiêu Thiều Cửu thành ) hoàn chỉnh. 


"..." Bởi vì y là phượng hoàng nha, nếu không có gì ngoài ý muốn, ăn no chờ chết cũng có thể sống ba trăm năm, Đan Y mím môi không nói.


"Không nói đúng không?" Bà lão lạnh mặt, tay không khác móng gà ấn vào ngực Thần Tử Thích, rót vào một luồng nội lực.


"A..." Thần Tử Thích cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị người tàn nhẫn bóp vặn, đau suýt ngất đi. Loại phương pháp rót nội lực hung mãnh này sẽ không để cho người bị thương, nhưng có thể khiến người ta cực kỳ khó chịu.


"Dừng tay!" Đan Y không nhịn được tiến lên một bước, lại miễn cưỡng dừng bước lại, nhanh chóng nói, "Quy Vân cung không có ( Tiêu Thiều Cửu thành), cha ta sống lâu là bởi vì Đan Dương Thần Công."


Liêu Tịch sư thái ngừng tay, nhìn chằm chằm Đan Y chốc lát, dường như muốn dò xét xem ý nói thật hay giả. Đã sống hơn trăm tuổi, người khác biểu lộ bất kỳ ánh mắt gì đều không lừa được bà, biết Đan Y nói thật liền ra hiệu chép lại ( Đan Dương Thần Công ), "Tiểu tình lang của ngươi lưu lại bồi lão thái bà ta, trong vòng một năm, tìm đủ ( Tiêu Thiều Cửu thành ) thì tới đây đổi."


Vô Âm kia vô dụng, nhiều năm như vậy cũng không thu hoạch được gì, bà đã 135 tuổi, chờ không nổi nữa. Hôm nay Cung chủ Quy Vân Cung bất ngờ xông tới, quả thực là trời giúp.


Thần Tử Thích vẻ mặt đau khổ nghe lão thái bà nói liên miên cằn nhằn, nhìn Ngọc Hồ rút lại ở một bên không dám lên tiếng, trong đầu chợt lóe ý tưởng, lão thái bà này không điên khùng như lúc bọn họ mới vào đây. Hình như là khi nghe nói hắn không có quan hệ gì với Ngọc Hồ...


"Này, sư thái, " Thần Tử Thích bày ra bộ dáng như đang tán gẫu, "Vì sao bà không cho Ngọc Hồ tìm nam nhân?"


Ngọc Hồ giả chim cút đột nhiên bị điểm danh, nhất thời sợ hết hồn.


"Nam nhân đều không phải thứ tốt!" Liêu Tịch sư lớn tiếng nói, "Sẽ giống như người kia, tên lừa đảo, tên lừa đảo..."


Đan Y đang viết liền ngẩng đầu lên, nhìn Thần Tử Thích nói: "Cũng không phải tất cả nam nhân đều không tốt, nếu bản tọa vui vẻ yêu một người, nhất định đời này không thay đổi."


Đầu quả tim Thần Tử Thích run lên một cái, cưỡng ép mình không đối diện với Đan Y, khoa tay làm khẩu hình với Ngọc Hồ.


Ngọc Hồ nuốt nước miếng một cái, lóng ngóng lắp bắp lặp lại khẩu hình của Thần Tử Thích: "Nhưng, Thái sư tổ, ta đã ngủ, ngủ với nam nhân..."


"Ngươi nói cái gì?" Liêu Tịch sư thái đột nhiên phát điên, ném Thần Tử Thích, hét lên quái dị đi bắt Ngọc Hồ.


Đan Y lập tức ra tay, tiếp được Thần Tử Thích, hắc y nhân bên cạnh lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt bay qua, bắt lấy Ngọc Hồ.


"Oành!" Tay bà lão vỗ trên đất, làm bắn ra vô số đá vụn, trên tảng đá đen kịt hiện ra hai dấu bàn tay cực sâu.


"A..." Vừa bị ném đi một cái, Thần Tử Thích lại bị một luồng nội lực cường đại tác động, nhe răng nhếch miệng, nằm nhoài trên bả vai Đan Y há mồm thở dốc.


"Thích thích, một mình ta đánh không lại bà ta, ngươi còn nhớ khi còn bé chúng ta luyện Du Long Trục Phượng không?" Đan Y ôm hắn vừa vòng quanh tránh né đá vụn, vừa ghé vào tai hắn vững vàng nói.


"Nhớ, " Thần Tử Thích cắn răng, từ trong ngực Đan Y móc ra một chiếc khăn diễm sắc, nhanh chóng quấn lên ngón tay gãy, "Đến đến!"


Đan Y đặt Thần Tử Thích trên lưng, hạ xuống đất, hai tay từ từ mở ra.


Một tay Thần Tử Thích quấn lấy vai Đan Y, uyển chuyển như rồng bay, nằm trên lưng Đan Y hô to, "Bà già, chịu chết đi!"


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích thích: Cha ngươi đã hơn một trăm tuổi, sao ngươi mới mười sáu?


Điểu công: Già rồi mới có con


Thích thích: 100 năm cha ngươi đã làm gì


Điểu công: Không cưới được tức phụ


Thích thích: Quy Vân cung có tiền như vậy mà không thú nổi tức phụ sao?


Điểu công: Không có chứng minh bất động sản


Thích thích: Ồ, tại sao không làm một cái?


...


Công chứng viên: Tiên sinh, in dấu tay chỗ này là được


Điểu cha: Chíp (một cái dấu cánh)


Công chứng viên:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi