HÀM ĐÀO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by tytydauphu on wattpad


Còn có ngươi, còn có ngươi... Thần Tử Thích sợ đến ngây người, quay đầu nhìn Đan Y đang đỏ ửng lỗ tai, cái tên này, dám ghẹo hắn! Cảm thấy chơi vui liền đến gần hỏi y: "Làm sao để ăn ta nha?"


Đan Y mím mím môi, nghiêm túc đáp: "Cái này phải hỏi Mộc trưởng lão."


"Hả?" Chuyện như vậy cũng phải hỏi Mộc trưởng lão? Thần Tử Thích nghĩ mình nghe nhầm rồi, "Hỏi Mộc trưởng lão làm chi?" Hỏi xong liền cảm thấy mình hơi ngốc, có thể Đan Y không nói tới chuyện trên giường.


Đan Y đưa tay xoa xoa bờ môi hơi nhếch lên của Thần Tử Thích, đến gần, cắn vành tai hắn, thì thầm: "Sợ ngươi bị thương."


Hai người đã biểu lộ tâm ý, rất nhiều chuyện có thể làm, chỉ là Thích Thích còn quá nhỏ, một số việc vẫn nên hỏi Mộc trưởng lão trước thì tốt hơn.


Sao sắc điểu này lại biết nhiều như vậy? Hơi ấm thổi vào tai, mang đến một trận ngứa ngáy khó có thể dùng lời để diễn tả được, tai Thần Tử Thích cũng đỏ theo, khẽ đẩy Đan Y, đứng thẳng người, "Sao ta lại thấy ngươi không giống trước kia nhỉ?"


Đan Y cười mà không nói, nắm tay hắn đi dọc theo bờ ruộng hướng tới rừng trúc. Y vừa sinh ra đã có nhận thức, thứ bản thân biết so với Thần Tử Thích còn nhiều lắm. Trước đây giấu diếm là lo sẽ dọa Thích Thích mà thôi.


Trúc phong được chia làm nhiều nơi, đất ruộng chuyên trồng loại Trúc Mễ nhanh lớn, có rừng măng tre ngày nào cũng có người ở đó đào măng; còn có cây đặc biệt cao lớn, không biết để làm gì.


*Bonus hình trúc mễ nè




"Cây trúc thô như vậy để làm dụng cụ sao?" Thần Tử Thích sờ thân trúc thô to, rất hiếu kỳ.


Đan Y chưa kịp trả lời, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng khóc thê thảm.


"Không! Ta không muốn làm việc này!"


Cách đó khoảng năm bước có mấy người đang khoét thân trúc, một nữ tử rõ ràng là mới tới ném xuống găng tay, lùi về phía sau như đang tránh né thứ gì đó.


Thần Tử Thích đi tới xem, dù hắn gan lớn cũng thấy sợ hết hồn.


Giữa vết cắt to bằng miệng bát trên thân trúc có một con sâu trắng muốt to bằng cánh tay trẻ con đang nằm úp sấp. Ngoài nữ tử đang thét lên thì những người còn lại đều không sợ, có người nhanh nhẹn mang găng tay ôm lấy con sâu trắng mập mạp kia bỏ vào cái sọt bên cạnh. Trong sọt bằng trúc đã có hai con giống hệt. Sâu kia cũng rất ôn thuần, không bò đi mà bé ngoan ở trong sọt.


"Đây là cái gì?" Thần Tử Thích nuốt nước miếng một cái.


"Ngọc Trúc trùng." Đan Y phất tay, không để mọi người hành lễ, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục đào sâu.


Trong thân trúc sẽ sinh ra một loại sâu tên là Trúc Trùng, chính là loài sâu sạch nhất trong thiên hạ, bởi vì chúng chỉ ăn trúc, uống nước sương.


Quy Vân cung nuôi loại Ngọc Trúc trùng này càng cẩn thận hơn so với loại phổ thông. Chúng chỉ ăn Thanh ngọc nam trúc ở đây. Thanh ngọc nam trúc cực kỳ khó nuôi, chỉ nơi nào có phượng hoàng từng qua mới có thể sinh trưởng. Cho nên Đan Y phải thường xuyên tới đây quan sát.


"Có phượng hoàng qua mới có thể lớn, trúc này quá làm kiêu thì phải?" Thần Tử Thích không tin, cây cỏ đều là vật thì làm sao biết nơi này có phượng hoàng. Chẳng lẽ thật sự có cái gọi là Tường Thụy khí?


Đan Y không nói lời nào, kéo hắn đi vào sâu trong rừng trúc, nơi đó có một căn phòng nhỏ bằng trúc rất tinh xảo, trước cửa còn có đài nhỏ dựng bằng trúc.


Thần Tử Thích nhìn xung quanh một chút, nghĩ nơi này hẳn là chỗ để nghỉ.


Ống trúc dẫn nước suối từ xa đến, ở trong phòng tách thành hai nhánh, một thông tới phòng nhỏ, một ở lại bên ngoài. Nước trong không ngừng chảy, trôi xuống cái rãnh trong đá xanh, rừng trúc thanh u nước chảy róc rách, là nơi luyện công rất tốt.


"Vào đi." Đan Y mở cửa trúc mời Thần Tử Thích vào xem.


Trong phòng sạch sẽ không có thứ gì, chỉ có một đoạn trúc dài năm thước(~1.5m) chia thành hai khúc khảm trên đất. Nước từ bên ngoài chảy vào ống trúc, ào ào ào cọ rửa cái rãnh rộng kia.


Đan Y vén vạt áo lên, bắt đầu cởi quần.


Thần Tử Thích sợ hết hồn, "Ngươi định làm gì?" Nhìn hai bên một chút, nhà này không có cửa sổ, nhanh chóng tay mắt lanh lẹ cài chốt cửa. Ban ngày ban mặt không tiện. Chỉ là... Thần Tử Thích nhìn ngón tay như cái chày gỗ của mình, có vẻ khó khăn.


"Đi tiểu." Đan Y vô tội đáp, vui sướng xả vào cái rãnh tao nhã tinh xảo kia.


"..." Nơi thanh nhã thế này vậy mà lại là nhà cầu? Thần Tử Thích không biết nói cái gì cho phải.


"Phải đến thường xuyên thì trúc mới có thể lớn lên thật tốt, " Trong mắt Đan Y mang theo chút ý cười, "Ngươi vừa nghĩ gì đấy?"


"Ta cũng muốn đi tiểu." Thần Tử Thích hừ một tiếng, đến gần đứng chung một chỗ với Đan Y.


"Chờ một chút." Đan Y giải quyết xong, rửa tay tại dòng nước chảy ra trong ống trúc, lúc này mới giúp Thần Tử Thích cởi quần.


Thần Tử Thích vỗ bỏ ý đồ giúp hắn cầm cái đó của Đan Y, dùng cái tay còn lành lặn của mình tự giải quyết, vừa xuỵt xuỵt, vừa tán gẫu với Đan Y, "Ngươi nuôi đám sâu đó để làm gì?"


"Ngọc Trúc trùng là sơn hào hải vị thế gian hiếm thấy." Đan Y ăn ngay nói thật.


Phượng hoàng nhất định phải ăn Trúc Mễ, thứ gần với trúc có thể làm đồ ăn sáng. Trước khi cổ trùng xuất hiện, Ngọc Trúc trùng là loại sâu duy nhất mà phượng hoàng có thể ăn.


"Đó là đồ ăn sao?" Lúc này Thần Tử Thích mới nhớ tới, cái tên bên cạnh mình đây là chim. Chim đều thích ăn sâu!


"Ừm, " Đan Y chần chờ một chút, gật gật đầu,
"Ngươi cũng từng ăn."


Oành -- cát vàng cuồn cuộn thổi trong đầu Thần Tử Thích, đập hết cả vào mặt hắn. Hắn, đã từng ăn, con sâu béo đó? Nhanh chóng điểm lại tất cả những thứ đã ăn ở Quy Vân Cung một lần, măng xào, măng trộn, đùi gà, cánh gà, bánh bao... đều không có vấn đề, thứ duy nhất đáng nghi chính là món trắng trắng mịn mịn trơn trơn ăn rất ngon thỉnh thoảng xuất hiện. Vị như canh cá, mùi vị canh đặc biệt dễ ăn, mỹ vị cực kỳ. Thế mà thứ ăn ngon đó lại là sâu!


Hô hấp Thần Tử Thích tạm ngưng, không tiểu được.


Từ Trúc phong trở lại, Thần Tử Thích cự tuyệt yêu cầu hôn nhẹ của Đan Y, "Ngươi nói thật đi, ngày đó ngươi hút cổ trùng từ trong cơ thể ta ra, sau đó đi đâu rồi?"


"... Ăn." Đan Y thẳng thắn đáp.


Cái quỷ đó cũng có thể ăn được? Thần Tử Thích nhớ tới lần nhìn thấy con sâu dữ tợn trong ống trúc chứa rượu mạnh, cả người bỗng cảm thấy ngứa ngáy.


"Chiên lên là được, " Đan Y thở dài, vốn tưởng rằng nếu Thích Thích biết được thân phận của mình sẽ không để ý tới chuyện ăn sâu, nên hôm nay mới có thể nói ra, không ngờ vẫn dọa hắn, "Ta chỉ ăn hai loại sâu, hơn nữa đều đã được chiên lên. Không phải ngươi cũng thích ăn nhộng rang sao?"


Nhộng rang... Đúng nha. Hồi bé không có thịt ăn, Thần Tử Thích cũng thường bắt dế, châu chấu về rang, nếu như đổi cổ trùng thành dế, Ngọc Trúc trùng thành nhộng thì cũng không có gì ghê gớm lắm.


Nhìn ánh mắt oan ức của Đan Y, Thần Tử Thích có chút băn khoăn, nếu đã biết rõ người mình thích là chim thì nên tôn trọng tập tính của y, lại gần hôn lên miệng một cái, dụ dỗ: "Ngươi nói đúng, ăn sâu thì ăn sâu, ngươi cũng không ghét bỏ ta ăn cánh gà, hai ta hòa nhau rồi."


Đan Y giả vờ tức giận hừ một tiếng, lại được thêm một cái hôn nhẹ mới đổi khách thành chủ mà hôn đáp lại.


Chuyện về sâu cứ như vậy được giải quyết, Thần Tử Thích rất nhanh quên hết, nghĩ tới chuyện đến Lư Sơn phái đón Thường Nga. Lúc trước bởi vì nội thương chưa lành, sợ Thường Nga lo lắng nên không dám đi, hai ngày nay đã tốt hơn, hắn phải đi đón mẫu thân về, không thể cứ ở Lư Sơn phái mãi được. Nhưng mà vì chuyện chuồng gà bị hủy nên Vương phủ đang rất loạn, hắn phải về giải quyết trước đã.


Vừa bước vào đã thấy lông gà đầy đất, mùi hôi thối nồng nặc ập vào mặt. Bởi vì cảnh tượng tàn sát quá mức doạ người, Vương gia lại không thấy bóng dáng nên ai cũng nói là có kẻ thù theo dõi, đám người làm đều bị dọa cho bỏ chạy, chuồng gà vẫn để hoang phế.


Đám gà bị đứt đầu được quản sự cầm đi bán tháo, để lại lông gà cùng máu gà đầy đất, không người quản lý. Trời đang rất nóng, máu gà dẫn tới rất nhiều ruồi, đầu gà trên đất đều có giòi bọ, nhìn cực kỳ buồn nôn.


Đan Y còn chưa tới gần đã nhíu mày, kéo Thần Tử Thích không cho hắn đi xem, phất tay ra lệnh cho thủ hạ sau lưng đi dọn dẹp trước. Bởi vì lúc trước đánh cược thua Thần Tử Thích nên Đan Y đồng ý bố trí một Phong Linh Lâu tại thành Kiếm Dương, thủ hạ theo tới lần này là những người thuộc Phong Linh chuẩn bị ở lại Kiếm Dương.


Người của Phong Linh đều là chim có hình thể khá nhỏ, nhìn đầu gà đầy đất thì cảm thấy đây không khác gì luyện ngục nhân gian.


"Cung chủ, đốt đi thì hơn." Người dẫn đầu Phong Linh lâu khẩn cầu. Tuy chỉ còn lại đầu gà, mồ yên mả đẹp vẫn hơn.


"Đốt đi." Thần Tử Thích vung vung tay, chỉ là mấy cái chuồng gỗ với ổ rơm không đáng bao nhiêu tiền, làm lại là được.


Lửa lớn hừng hực thiêu hủy hết ô uế, Thần Tử Thích nhìn ánh lửa, ánh mắt thâm trầm. Thời thế gian nan, không có thực lực mạnh, 300 con gà cũng không gánh nổi.


Người của Quy Vân cung làm việc nhanh nhẹn, chưa hết một ngày đã dọn dẹp sạch sẽ, còn thuê được một tiểu lâu phù hợp ở thành Kiếm Dương để làm phân lâu Phong Linh.


Phong Linh lâu xây ở thành Kiếm Dương không bế tắc giống như trước. Cùng ngày khai trương, Thần Tử Thích mang đến đơn hàng đầu tiên. "Giúp Bản vương truyền tin tới Huyết Nhận các, có vụ làm ăn thỉnh bọn họ làm." Thần Tử Thích bá đạo nói.


Lần trước trên cung yến mùa xuân, Thần Tử Thích đã gặp Các chủ Huyết Nhận các, bất ngờ là rất gần gũi, không hề giống sát thủ.


"Giết người cướp của, tàn sát cả nhà, chỉ cần không liên quan đến Hoàng thất, đại tông môn, chúng ta đều tiếp." Thần Tử Thích thả xuống một tấm ngân phiếu liền quay người rời đi, kéo Đan Y đến Lư Sơn đón Tiểu tiên nữ. Để lại một đám bách tính hiếu kỳ đứng ở trước cửa Phong Linh lâu xem trò vui.


"Vương gia, ngài tìm Huyết Nhận các làm gì vậy?" Ô Bất Kiến hiếm khi thắc mắc.


"Báo thù." Thần Tử Thích lạnh mặt, xoay người lên ngựa. Hiện tại, ai cũng dám đến bắt nạt hắn, giờ đã đến lúc cảnh cáo những người kia!


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Các chủ: Có nhiệm vụ, ai nhận


Sát thủ Giáp: Ta, kim bài sát thủ của Huyết Nhận các, luôn hoàn thành chỉ tiêu


Sát thủ Ất: Ta, sát thủ át chủ bài của Huyết Nhận các, công phu max


Các chủ: Tốt lắm, nhận việc đi, nhiệm vụ là giết 300 con gà


Sát thủ Ất: Thuộc hạ nhất định không làm hổ thẹn


Gà: Cục tác?


Sát thủ Ất: Nhận tiền của người, trừ tai hoạ cho người, mong các vị chết cũng chớ oán hận


Gà: Mẹ nó

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi