HẦM TÁO KÝ

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đường Táo thấy khuôn mặt tuấn tú của sư phụ trầm xuống, nghĩ thầm hắn nhất định đang rất tức giận, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không dám nói câu nào.

Trọng Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đồ nhi bên cạnh, thấy nàng hai hàng nước mắt lưng tròng, lúc này mới buông lỏng tay. Bất quá, buông tay rồi mới phát hiện cái cằm trắng nõn của tiểu đồ nhi xuất hiện mấy dấu tay hồng hồng. Có lẽ vừa rồi hắn dùng quá sức, nhưng cũng không nghĩ tới Tiếu Táo yêu này ngày thường lại yếu ớt như vậy….. hắn chỉ mới dùng ba phần công lực thôi, đã thành cái dáng vẻ này rồi.

“Sư… sư phụ?” Cằm được thả ra, Đường Táo nhịn không được liền đưa tay lên xoa xoa. Tuy rằng rất đau, nhưng do nàng không đúng trước, nàng không nên nẻn vào phòng sư phụ, ý đồ…có ý đồ xấu.

Sư phụ không nói chuyện, Đường Táo liền không biết làm sao cho phải. Nàng vừa mới nhận thức sư phụ không lâu, hơn nữa lại hiếm khi cùng người khác giao lưu, tự nhiên không biết phải sống cùng sư phụ như thế nào, lại càng không biết phải làm sao cho sư phụ vui vẻ.

Trọng Vũ không tức giận, tuy rằng tu vi của Tiểu Táo yêu này còn thấp, nhưng nàng đã nhận hắn làm thầy, hắn cũng đem nàng trở thành đồ nhi, dốc lòng dạy dỗ. Chẳng qua tiểu đồ nhi này hơi ngu đần, hắn cũng lười so đo, buông lỏng tay rồi liền nhắm mắt đi vào giấc ngủ, hiện giờ thân mình hắn còn chưa khỏi hẳn, cần ngủ một giấc để tĩnh dưỡng một phen.

Đường Táo lúc này cũng không biết nên nói cái gì bây giờ, sư phụ cũng không nói, lại lần nữa nhắm mắt đi ngủ, vậy…. vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Đường Táo cắn cắn môi.

Đi xuống, hay là… nên tiếp tục cọ sát tiên khí?

Quả thật, Đường Táo có ý định chọn vế sau.

Chẳng qua chiếc giường quá nhỏ, nàng nằm bên cạnh sư phụ lại càng thêm chặt trội, chen chúc.Đường Táo suy nghĩ thật lâu, mới giơ tay kéo kéo ống tay áo của sư phụ, nhỏ giọng gọi một tiếng. Không ngờ mới gọi được một chút, sư phụ đang ngủ ở bên cạnh bỗng nhiên mở mắt.

Tuy rằng trong phòng hơi tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được rằng sư phụ đang rất tức giận.

Tức giận thật sao? Đưỡng Táo bĩu bĩu môi, im miệng không nói gì nữa.

Bảy vạn năm nay, nào có người nào dám tới gần hắn như vậy, hắn không đem nàng đá xuống giường xem như đã không tồi rồi, thế mà Tiểu Táo yêu ngu ngốc này còn quấy nhiễu hắn lúc đang ngủ. Cơn tức giận của Trọng Vũ chưa tiêu tan, nhưng nghĩ đến cảnh ban ngày nàng làm một bàn đồ ăn ngon kia, cũng không thể nhẫn tâm đem nàng ném xuống dưới được.

…….. Thật vất vả mới gặp được một người nấu ăn hợp ý hắn như vậy.

“Không được náo loạn.”

Lông mi Đường Táo run run, trong lòng có chút ủy khuất. Nàng không nháo, nàng chỉ thừa dịp sư phụ ngủ để cọ cọ tiên khí thôi mà. Dù sao…. dù sao cũng rất lãng phí.

_____Sư phụ chẳng những tính tình không tốt, lại còn keo kiệt.

Trọng Vũ cúi đầu nhìn tiểu đồ nhi, thấy nàng chu chu đôi môi đỏ, con ngươi rũ xuống, một bộ dáng tội nghiệp ủy khuất, làm hắn không khỏi nhíu mày…. Hắn đã nói cái gì đâu, nàng ủy khuất cái gì chứ? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy dấu tay trên cái cằm trắng nõn của nàng, lại có chút không thoái mái.

Không vừa mắt.

Hai người nhất thời không ai nói chuyện, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đan xen nhau, Trọng Vũ đưa tay ra phủ lấy cái cằm của tiểu đồ nhi, thấy tiểu đồ nhi kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó muốn lùi lại phía sau, bộ dáng sợ sệt.

Trọng Vũ mỉm cười, tâm tình nhu hòa đi không ít: “Đừng nhúc nhích.”

Đầu ngón tay sư phụ có chút lạnh, cái cằm của nàng nằm ở trong lòng bàn tay của sư phụ, động tác so với vừa nãy ôn nhu đi rất nhiều, Đường Táo liền cảm thấy không sợ hãi nữa. Chẳng qua vừa nãy sư phụ dùng sức rất mạnh, cái cằm của nàng hiện giờ còn vô cùng đau đớn đấy.

…… Sư phụ thật thô bạo.

“Đồ nhi biết sai rồi, sư phụ đừng giận ta nữa, được không?” Tuy rằng sư phụ làm đau nàng, nhưng nàng còn trông cậy vào việc sư phụ dạy nàng pháp thuật đấy, muốn sớm ngày tu luyện thành tiên. Nàng cũng không dám chọc giận hắn nữa____ nếu sư phụ tức giận, bỏ đi không cần nàng nữa, vậy phải làm sao bây giờ?

Có lẽ là do ánh mắt của tiểu đồ nhi cực nóng, Trọng Vũ cảm thấy có chút không quen, bất quá hương táo trên người đồ nhi thật dễ ngửi, mỗi lần ngửi hắn đều không nhịn được muốn ăn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm của tiểu đồ nhi, da thịt trong lòng bàn tay mềm mại đến không thể tưởng tượng được, hắn nhìn đôi con ngươi ngập nước của tiểu đồ nhi, mới từ từ nói: “Mới vừa rồi không phải ngươi nói…. Muốn cọ sát với tiên khí sao?”

A! Đường Táo sửng sốt, thoáng rũ mắt xuống nhìn ngón tay của sư phụ còn đang đặt trên cằm nàng, không khỏi bừng tỉnh: Đây… Sư phụ đây là đồng ý cho nàng cọ tiên khí sao?!

Mới vừa rồi còn tưởng tượng tính tình của sư phụ không tốt, lại còn keo kiệt, nguyên lai là nàng hiểu lầm sư phụ. Đường Táo có chút xấu hổ, mím môi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng túm lấy ống áo của sư phụ, giọng điệu mềm mại nói: “Sư phụ thật tốt.”

Trọng Vũ nghe xong, nhìn ánh mắt của tiểu đồ nhi gần ngay trước mắt, nhất thời có chút ngây ngốc. Hắn thu tay lại, dấu tay trên cằm của tiểu đồ nhi đã biến mất không thấy dấu vết, giống như cái cằm trắng nõn mềm mại lúc ban đầu, nhìn qua xác thật thuận mắt hơn nhiều.

Tốt?

Nói hắn như vậy, coi như tiểu đồ nhi này thông minh.

“Còn đau không?”

Đường Táo thu tay lại, sờ sờ cằm, cười vui vẻ nói: “Không đau.” Mới vừa rồi bị sư phụ sờ sờ, nàng liền cảm thấy cằm không còn đau nữa, sư phụ thật là lợi hại.

Ánh mắt của tiểu đồ nhi sùng bái cực kỳ còn kèm theo cả độ nóng, Trọng Vũ nhìn vào liền cảm thấy trong lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng đi nghĩ lại, chắc hắn hiếm khi cùng người khác thân mật như vậy, cơ thể mới có chút không được khỏe.

Thế nhưng _____

“Rất nhỏ.” Trọng Vũ nhíu mày. Tuy rằng tiểu đồ nhi vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nếu hai người nằm trên giường, thật có chút chặt trội.

Đường Táo ngây ngốc nhìn sư phụ liếc mắt một cái, sau đó nghĩ nghĩ, đem chính mình biến trở về nguyên hình, thành một quả táo thanh biếc non nớt.

------ Biến thành quả táo, nàng có thể ngủ ở bên cạnh sư phụ, còn có thể cọ cọ tiên khí, hơn nữa còn không làm phiền đến sư phụ.

Trọng Vũ nhìn Tiểu Táo tử nằm bên cạnh, tâm tình sung sướng cong cong môi, sau đó đem Tiểu Táo tử để vào trong lồng ngực.

“Ngô…. Sư phụ.” Trong lồng ngực truyền đến âm thanh rầu rĩ.

Trọng Vũ nhắm mắt lại, bên môi gợi lên một nụ cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Không phải nói muốn cọ tiên khí sao? …… Vi sư cho ngươi cọ cả một buổi tối.”

“Sư phụ người thật tốt.” Tiểu đồ nhi nằm trong lồng ngực, giọng điệu nhảy nhót vui sướng đến nỗi không kìm chế được.

Từ mười mấy năm trước, bên người Đường Táo chỉ có mỗi Đào Đào làm bạn, hiện tại, nàng không chỉ có bạn tốt, còn có thêm một sư phụ rất lợi hại nữa.

Mới đầu Đường Táo không biết phải ở chung với sư phụ như thế nào, thế nhưng từ từ, thời gian trôi qua, nàng mới phát hiện, kỳ thật sư phụ không hề đáng sợ như trong tưởng tượng. Có đôi lúc sư phụ không nói, không phải hắn đang tức giận, mà vốn dĩ sư phụ không thích nói chuyện.

Mỗi ngày sau, nàng liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, không đi quấy rầy sư phụ, hoặc là đi ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn, phải làm mọi loại mỹ vị cho sư phụ hưởng thức.

Sư phụ rất thích đồ ngọt, nàng liền làm cho hắn các loại điểm tâm khác nhau; lúc sư phụ ăn cơm nhất định phải có canh, nàng liền nấu một nồi canh, mỗi bữa một loại canh khác nhau, đa dạng phong phú; đặc biệt là lúc sư phụ dùng cơm xong, liền thích lấy tay xoa đầu nàng…. Đường Táo cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Nàng chỉ là một Tiểu Táo yêu có tu vi cực thấp, có thể được làm đồ đệ của sư phụ, đó là phúc khí ba đời của nàng, nàng tất nhiên rất biết nghe lời.

Đường Táo tưới nước xong giàn hoa trước nhà, liền cầm ấm nước đi tới hậu viện tưới giàn nho, lại thấy trong giàn nho xanh biếc, sư phụ mặc một bộ áo bào trắng lỗi lạc đứng đấy, có chút gió thổi nhẹ qua, quần áo sư phụ nhẹ nhàng lay động, cảm giác rất phiêu dật bất phàm.

Sư phụ thật là đẹp mắt.

Có điều…. thần tiên đều đẹp mắt như vậy sao?

Đường Táo đứng ngây ngốc một lúc, trong lòng loạn thành một đoàn, lại thấy sư phụ nhà mình cong môi cười, thân thủ nhanh nhẹn đưa tay lên giàn nho.

Đường Táo lập tức hồi hồn, hô to một tiếng: “Sư phụ.”

Động tác trên tay Trọng Vũ chợt khựng lại, chậm rãi thu tay về, quay đầu lại nhìn nàng, thấy tiểu đồ nhi trên tay cầm ấm nước đứng ở đó nhìn mình, liền mỉm cười nói: “Giàn nho này lớn lên không tồi.”

_____ Hoa quả lớn lên ở Phượng Ngự Sơn này đều không tồi.

Đường Táo tất nhiên biết trong lòng sư phụ lại tưởng tượng đến cái gì, nàng thấy Đào Đào không mở miệng, liền chạy tới trước mặt sư phụ nhà mình, giọng nói cầu xin: “Sư phụ, người….. người đừng ăn quả nho này được không?”

Trọng Vũ nhướng mày, có chút khó hiểu: “Quả nho chín rồi, tất nhiên là muốn ăn.”

Quả táo cũng thế.

“Sư phụ, Đào Đào là bằng hữu tốt nhất của ta, người đừng ăn nàng, được không?” Đường Táo có chút khó xử, tuy rằng nàng không muốn chọc sư phụ tức giận, nhưng nàng cũng không muốn sư phụ tổn thương Đào Đào.

Trọng Vũ thiếu chút nữa đã quên tiểu đồ nhi của mình là một quả táo, nghe nàng nói mấy lời như vậy, trong lòng có chút rung động, hắn giương mắt nhìn lên quả nho lớn nhất trên giàn nho kia, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Bằng hữu của Tiểu Táo, vi sư tất nhiên sẽ không ăn nàng.”

Đường Táo lại một lần nữa cảm động, kéo kéo ống tay áo của sư phụ, giọng điệu vui mừng nịnh nọt “Đồ nhi liền đi chuẩn bị làm cơm cho sư phụ ngay.”

Thấy phản ứng của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ cực kỳ vừa lòng, hắn ôn nhu xoa đầu tiểu đồ nhi bé nhỏ của mình, hòa nhã nói: “Đi thôi.”

Nhìn bóng dáng tiểu đồ nhi vui sướng đi đằng trước, Trọng Vũ lại một lần nữa giương mắt lên nhìn quả nho giống quả cầu thủy tinh trên giàn nho, quả nho kia nhìn thấy mình, hơi hơi run rẩy, rồi sau đó lặng lẽ trốn vào trong lá cây. Trọng Vũ thu ánh mắt lại, sắc mặt không có lấy một tia biến hóa, chậm rãi xoay người đi tới tiểu viện.

Thấy Trọng Vũ đã đi xa, quả nho kia mới chậm rãi lộ thân mình ra ngoài, rồi sau đó nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nàng tưởng Tiểu Táo nhặt được người tu tiên giống như mình, mặc dù có chút pháp thuật, nhưng với nàng mà nói, vẫn chưa đủ để lọt vào mắt.

Chỉ là giờ phút này…

Nàng không vô tư đơn thuần giống như Tiểu Táo, tất nhiên có thể nhận thấy được ___ người nam nhân này…. Thật quá đáng sợ.

Mới vừa rồi chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nàng một chút, cũng khiến cho nàng sinh ra một cỗ sợ hãi.

Đào Đào trong lòng sốt ruột: Quả táo ngốc kia, đến tột cùng ngươi có biết rằng ngươi đã chọc phải người nào hay không?

Đối với sự thủ hạ lưu tình của sư phụ, Đường Táo trong lòng rất cảm kích. Tuy rằng mấy ngày hôm nay, sư phụ chưa dạy pháp thuật cho nàng, nhưng chính nàng cũng hiểu được, vết thương của sư phụ chưa khỏi hắn, ốc còn không mang nổi mình ốc, tất nhiên không có thời gian rảnh mà dạy nàng pháp thuật rồi.

Lại nói, sư phụ đã cho phép nàng mỗi này đều được cọ tiên khí của người.

Sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh dậy từ trong lồng ngực của sư phụ, Đường Táo cảm thấy trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu đặc thù bắt đầu chuyển động, nàng tưởng rằng đấy là tiên khí của sư phụ. Về phần học pháp thuật, chờ thương thế của sư phụ khỏe hẳn cũng không muộn.

Đường Táo vốn muốn đi vào rừng bắt một con gà rừng, tính định làm canh gà hầm cho sư phụ uống,thời điểm đi đến bên hồ, không tự chủ được dừng bước chân lại. Nàng đi tới bên đấy, vị trí kia, chính là địa phương mà lần trước nhặt được sư phụ.

Đường Táo cong môi cười, chạy nhanh qua đấy, phát hiện nơi đó có thêm một tảng đá lớn.

Nàng thấy có chút kỳ quái, cúi người xuống, cái rỗ trong tay bị ném sang một bên.

A? Là một con rùa đen?

Tuy rằng Đường Táo chưa gặp qua một con rùa đen nào, nhưng nàng từng nhìn thấy hình vẽ của nó trong phòng sách ở nhà trúc, bộ dáng này, đích thực là rùa đen. Con rùa này đang bị tảng đá đen như mực đè lên, không thể động đậy, nhìn tội nghiệp vô cùng.

Rùa đen thấy Đường Táo, một chút sợ hãi cũng không có, chứ cũng đừng nói đến việc đem đầu giấu vào trong cái mai. Đường Táo nhìn thấy thế liền cảm thấy thập phần hiếm lạ, liền dùng sức đẩy tảng đá kia ra, đem rùa đen từ dưới tảng đá cầm lên.

“Tiểu rùa đen thật đáng yêu.” Đường Táo khích lệ từ đáy lòng một câu.

Rùa đen tựa như có thể nghe hiểu được lời Đường Táo nói, nghe thấy nàng đen khen mình, liền kiêu ngạo nâng đầu lên, bộ dáng nhìn qua lẳng lơ đến cực điểm.

Chỉ là sau khi nghe được câu tiếp theo, lại làm rùa đen nổi lên ý định muốn cắn người ____

“Đem về hầm canh cho sư phụ uống, không còn gì tốt hơn.” Đường Táo hưng phấn đem tay bắt rùa đen lại, cầm lấy rổ liền chạy nhanh về phía nhà trúc.

Thời điểm Đường Táo vui tươi hớn hở chạy về nhà, thấy sư phụ đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế, bên cạnh người là chiếc bàn đá, sáng sớm nay nàng đã làm rất nhiều điểm tâm để ở trên mặt bàn, bộ dạng thích ý cực kỳ. Đường Táo dừng bước chân lại, hai tròng mắt sáng lấp lánh, đem con rùa đen giơ lên nói với sư phụ mình: “Sư phụ, người xem trong tay đồ nhi là cái gì này?”

Mấy ngày nay, Trọng Vũ đã quen một sự thật rằng bên người hắn đã có thêm một tiểu đồ nhi hoạt bát đáng yêu, nghe thấy giọng nói của nàng, liền thoáng nghiêng đầu qua nhìn nàng.

Đường Táo thấy ánh mắt sư phụ lóe lên chút kinh ngạc, trong lòng càng thêm tự hào: “Đồ nhi liền đem nó đi hầm canh cho sư phụ.:

Nói xong, Đường Táo liền nhanh chân muốn chạy đi phòng bếp, chỉ là rùa đen trong tay ra sức giãy giụa, cố hướng cái cổ về phía sư phụ mình, giọng điệu tội nghiệp nói: “Ô ô ô…. Chủ nhân.”

Đường Táo dừng bước chân: “…..?”

Rùa đen có thể nói chuyện? Đường Táo cúi đầu liếc mắt nhìn con rùa đen trong tay một cái, thấy nó nước mắt lưng tròng, lại nghĩ đến lời vừa rồi mà nó nói, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía sư phụ nhà mình, rồi sau đó gãi đầu khó hiểu, bộ dáng ngu đần vô cùng: Ách… nàng có phải đã làm sai điều gì hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi